Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 877: Không Hài Lòng

"Cho hai chén đi."
"Được rồi..."
Chủ quán quay người lại, lập tức múc cháo từ trong nồi ra. Cháo này không coi là loãng cũng phải phải là đặc, một cái muôi lớn múc một miếng cháo từ trên cao đổ xuống chén, trứng muối có màu nâu và màu xanh sẫm, cộng thêm màu hồng của thịt băm, trông rất hấp dẫn.
Một muôi chính là một chén, một muôi rõ ràng có thể đổ vừa một chén, nhưng lại thiếu một chút, lại múc thêm muôi thứ hai, nhắm vào chỗ có màu sắc bên trong chén cháo rồi đổ vào trong chén, khiến người ta có cảm giác khác biệt.
Đây là chút khôn vặt của dân chúng bình thường.
Sau đó rắc lên một ít hành lá cắt nhỏ để tô điểm.
Chủ quán vừa cầm chén vừa nói với đạo sĩ.
"Cũng không biết cách làm món này được truyền từ đâu tới, hiện tại, ở Trường Kinh có không ít người mua trứng muối, nấu cháo nấu canh đều vô cùng tươi mới, chắc chắn hai vị đều chưa từng ăn thử..."
Hai chén cháo lập tức được bưng tới trước mặt đạo sĩ.
Tiểu nữ đồng không hài lòng lắm khi nghe chủ quán nói nó chưa từng được ăn, nhưng nó cũng không muốn phản bác, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm chủ quán.
"Nữ oa này..."
"Đồng nhi nhà ta."
"Quả thật xinh đẹp, dáng vẻ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ ở bên cạnh thần tiên."
"Mọi người đều nói như vậy."
Đạo sĩ đã cầm đũa lên.
Tiểu nữ đồng cũng làm theo hắn, chỉ là nó không khỏi nhướng mày.
Cuộc sống ở trong thành thật tốn kém...
Đạo sĩ vốn rất dễ nuôi, đặc biệt là lúc đi dã ngoại, nếu có thỏ chuột chũi, nó sẽ bắt 1 con cho hắn, hoặc bắt cho hắn 2 con cá cũng sẽ nuôi sống được hắn. Cho dù không có con thỏ cũng không có sông suối, cũng chỉ cần nuôi hắn như nuôi ngựa, cắt cho hắn vài loại cỏ đặc biệt. Mùa hè sẽ hái cho hắn vài loại nấm ăn vào không chết, hoặc hái ít quả cũng vẫn có thể nuôi sống được đạo sĩ. Nhưng đạo sĩ kia lại có cái tật, đó là rất thích vào thành.
Vào thành, thứ gì cũng đều tốn tiền.
Ngay cả nước cũng phải tốn tiền...
Rõ ràng Tam Hoa nương nương có phân thủy đao, chỉ cần không có thần linh, tất cả nước trong thiên hạ đều phải nghe theo Tam Hoa nương nương.
Quả thật phiền phức.
Tam Hoa nương nương thở dài một hơi, nó vừa quay sang chào hỏi chim én đang âm thầm bay từ trên lầu xuống, vừa cẩn thận lấy thịt bằm từ trong chén cháo ra, sau khi chim én mổ xong, nó ngẩng đầu chép miệng mấy cái liền nuốt xuống.
"Chim én chim én, ăn ngon không?"
"Chít chít - "
"Thật ra thịt chuột cắt nhỏ cũng không khác thứ này là bao."
"..."
"..."
Một người một chim én lập tức im lặng.
Tam Hoa nương nương không hay biết gì, vẫn tiếp tục vớt thịt băm.
Chỉ là nó vừa đút cho chim én ăn, vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang phía đối diện con đường.
Tống Du cũng nhìn theo theo ánh mắt của nó, cũng dừng đũa lại.
Chỉ thấy một nữ tử mang y phục màu xám đen dày đang đi từ phía đối diện con đường tới, thấp thoáng nhìn thấy vũ khí được giấu dưới lớp y phục của nàng. Khi về tới nhà mình, nàng liền mở cửa phòng ra, lại phát hiện cửa phòng bên cạnh đã mở, thế là nàng không khỏi đi tới phía trước cánh cửa phòng bên cạnh, nhìn ngựa Tảo Hồng đang đứng ở bên trong, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa sổ đã được mở ra trên lầu, như thể đang nghi ngờ không thể hiểu nổi. Một tay nàng chống hông, một tay đưa lên gãi đầu.
Khiến cho mái tóc vốn đã bù xù lại càng rối thêm.
Ngay sau đó, nàng dường như đã phát hiện ra điều gì đó, bỗng nhiên xoay người lại, liền đối mắt với hai người đang ngồi ở trước quầy hàng ăn sáng.
"..."
Nữ tử quay đầu lại nhìn cánh cửa, rồi lại quay đầu sang nhìn hai người, nàng ngỡ ngàng một hồi, sau đó mới cất bước đi tới.
"Chủ quán, cho thêm một chén cháo nữa."
Tống Du hô lên.
"Thôi bỏ đi, thêm hai chén nữa, lại cho thêm hai quả trứng gà luộc, hai cái bánh màn thầu thịt heo."
"Được rồi!"
"Phạch, phạch, phạch..."
Chim én lập tức rời đi.
Đồng thời, nữ tử mặc y phục màu xám đen kéo một chiếc ghế thấp tới, kéo lên mặt đất tạo ra tiếng vang. Nàng quay đầu nhìn con chim én bị doạ sợ bay đi mất một cái, rồi mới đối mặt với hai người một lớn một nhỏ ở phía trước.
Tam Hoa nương nương cau mày, nhìn chằm chằm nàng, sau đó mở lời trước.
"Nữ hiệp, đã lâu không gặp!"
"Đã lâu không gặp."
Đạo sĩ cũng cúi đầu xuống nói với nàng.
"Cứ ngỡ rằng nữ hiệp đã rời kinh, sẽ không quay về nữa."
"Các ngươi trở về từ khi nào?"
"Tối hôm qua."
"Mới tối hôm qua?"
"Mới tối hôm qua."
"Thật trùng hợp..."
"Đúng vậy."
Cố nhân gặp lại, hai bên đều có chút cảm thán. ...
"Cháo của khách quan tới rồi đây!"
Ngô nữ hiệp ngửa đầu nhìn chằm chằm vào lão chủ quán đang bưng bát cháo đi tới, nàng nói lời cảm tạ. Lại thấy chủ quán sau đó lại bưng ra thêm trứng gà và bánh bao, nàng nói với Tống Du:
"Ngươi gọi nhiều như vậy, thật sự là tốn kém quá rồi ."
"Chúng ta đã lâu không gặp lại, giờ cũng chỉ mời được bát cháo loãng, trong lòng ta thật có phần áy náy."
"Ta lại rất thích ăn cháo trứng muối của cửa tiệm này. Lúc trước khi chưa rời đi, kể từ khi tiệm đó có cháo, ta liền thường xuyên tới ăn."
Ngô nữ hiệp vừa nói vừa cầm đũa, cúi đầu bưng chén cháo ăn, nhìn động tác kia giống như đã lâu không ăn cơm, lại giống như là không cảm giác được độ nóng của cháo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận