Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 449: Xin Tiên Sư Tha Mạng

"Tại hạ cũng không biết rõ nguyên nhân, tóm lại trong những năm gần đây, xuất hiện rất nhiều đạo sĩ. Nếu gặp phải tiểu quỷ, họ liền bắt đi, nếu gặp phải đại quỷ đã nhiều lần làm loạn, họ cũng sẽ nghĩ cách bắt đi, nếu chưa từng làm loạn thì sẽ được thả đi."
Con quỷ thành thật nói:
"Tại hạ chưa từng hại người, hơn nữa cũng có chút bản lĩnh ẩn náu tung tích, nên mới có thể tiêu dao đến ngày hôm nay."
"..."
Đạo sĩ ngồi xếp bằng trên giường, mí mắt hơi rũ xuống, suy nghĩ một chút mới hỏi tiếp:
"Ngươi có biết vì sao họ lại đi bắt quỷ không?"
"Việc này..."
Con quỷ có phần khó khăn, hắn rất muốn trả lời nhưng rốt cục lại không thể đưa ra câu trả lời, đành phải nói:
"Chuyện này tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng chắc cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả."
"Vậy túc hạ cho rằng, ta nên làm thế nào?"
"Dám... dám hỏi tiên sư, tiên sư muốn nói đến việc gì ạ?"
"Chuyện với túc hạ ấy."
"Ta... ta nói?"
"Ngươi nói thử ta nghe xem."
"..."
Con quỷ cắn răng:
"Tại hạ liều mình cầu xin Tiên sư có thể trách phạt thì cứ trách phạt, dù là lại dùng dương khí thiêu đốt đi hơn phân nửa đạo hạnh của tại hạ cũng được, chỉ cầu có thể giữ lại được mạng này, tại hạ liền vô cùng cảm kích."
"Vậy sau này ngươi còn trộm cắp nữa không?"
"Tại hạ không... không dám..."
"Xem ra ngươi vẫn còn do dự."
"Xin Tiên sư tha mạng! Tại hạ tuyệt không dám!"
Đạo sĩ không tránh được sự tò mò, thành tâm hỏi:
"Nghe nói nhà ngươi vì trộm cắp mà chết, vì sao sau khi chết rồi vẫn không thay đổi thói xấu này, vẫn muốn trộm cắp?"
""Về chuyện này thì..."
Con quỷ bắt đầu do dự.
Hắn ta cũng thông minh, biết rằng nếu biết cách trả lời, có lẽ sẽ cứu được hắn lần này. Vì thế hắn phải do dự một hồi thật lâu, sau đó mới quỳ trên mặt đất, thành tâm nói:
"Tiên sư có điều không biết, người hóa thành quỷ về sau, tuy rằng nhìn qua giống như có thể trường thọ, so với dương gian tuổi thọ dài hơn, nhưng kỳ thật sao có thể giống như trên trần gian được."
"Mời túc hạ đứng lên nói chuyện."
Tại hạ không dám..."
"Xin cứ đứng lên nói chuyện."
"..."
Con quỷ lúc này mới dám đứng dậy.
Hắn nghe vị đạo sĩ nói:
"Tại hạ xin nghe túc hạ nêu quan điểm."
"Không thể gọi là quan điểm, chỉ là ta nói đến chuyện của bản thân mà thôi."
"Hay."
"Con người khi còn sống, chuyện ăn uống vệ sinh đều cảm thấy bình thường, lúc phơi nắng cũng sẽ cảm thấy nóng, tuy rằng sợ chết, nhưng dù sao thì vẫn còn sống, tuy rằng thường hay mắc bệnh tật tai ương, nhưng cũng có thể chữa trị."
Con quỷ vừa nói vừa lặng lẽ nghe ngóng phản ứng của vị đạo sĩ này.
"Nhưng sau khi thành quỷ, dù đó có à cao lương mỹ vị, dù có ngon đến mấy cũng không thể nếm ra được mùi vị nó như thế nào. Dù là rượu ngon tiên trà thì cũng là vô vị. Đói bụng thì chỉ có thể ăn sương mai mà thôi."
"Tại hạ Mới vừa chết mấy năm trước, người trong nhà hàng năm đều thắp hương, hương kia cũng không tệ lắm, nhưng về sau cũng không có ai thắp hương nữa, nên ta chỉ còn cách chờ đến ngày lễ ngày tết đi khắp nơi trộm hương của người khác."
"Nhưng hương của người khác dù sao cũng là của người khác, ăn vào cũng đâu thể cảm nhận được."
"Không dám xuất hiện khi có ánh mặt trời, chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm mà thôi."
"Không phải tất cả mọi người sau khi chết đều có thể thành quỷ, cho nên dù buổi tối đi khắp phương viên mười dặm trăm dặm, cũng có thể không tìm được một con quỷ có thể tâm sự cùng được."
"Cả đời cô độc, làm sao có thể tìm được niềm vui?"
"Ừm..."
Gương mặt đạo sĩ không chút thay đổi, hắn chỉ gật đầu.
Hắn cũng biết điều này.
Ngay từ lúc ở Phục Long Quan, hắn cũng có thấy qua trong sách vở.
Chỉ là trong sách viết sẽ chi tiết hơn, dù sao cũng cảm thấy nông cạn, không bằng tận mắt thấy tai nghe, như vậy mới khắc sâu vào tâm trí. Cho nên lúc trước ở trong núi Bình Châu, khi cùng tiểu quỷ nói chuyện mới có thể khiến hắn nhớ sâu sắc được đến như vậy.
Sau đó ở bên ngoài Trường Kinh, trong núi Nhạn Hồi, nơi ở của lão quỷ mấy trăm năm kia, bích họa đầy tường, cũng đủ để thấy hắn cô độc đến mức nào.
Con quỷ nhận thấy có chút hi vọng, ngay lập tức hắn nói:
"Huống chi sau khi thành quỷ, có thể coi như đã chết rồi thì sẽ không thể nào chết tiếp được nữa, kỳ thật không phải như vậy. Vẫn còn có khả năng hồn bay phách tán! Vả lại khi còn sống trên đời, lúc mắc bệnh thì còn có đại phu đến khám, còn có thuốc để uống. Khi bị người khác đánh tới nỗi bị thương thì còn có thể kiện lên quan phủ, có nha môn để tố cáo. Nhưng nếu thành quỷ rồi, chẳng may nếu xảy ra vấn đề gì, làm sao có thể xử lý? Ai tới trị thương? Ai có thể làm chủ cho được? Chẳng may bị đạo sĩ hòa thượng đi ngang qua bắt lại, bị thiên thần địa thần đi ngang qua thấy, tiện tay đánh cho hồn bay phách tán, ai tới quản được? Làm gì có chuyện nói lý lẽ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận