Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 107: Đoàn Kịch

"Ha ha ha ha..."
Trên bàn vang lên tiếng cười.
Tống Du nhìn từng người, ngoại trừ hắn và mèo Tam Hoa ngồi trên đùi hắn đang không hiểu gì, tất cả mọi người đều đang cười, bộ râu rung rung dính đầu dầu mỡ, há miệng lộ ra hàm răng vàng khè thiếu ba bốn chiếc răng. Kỳ lạ là trong lòng hắn không có cảm giác khó chịu, ngược lại chỉ cảm nhận được cảm giác chất phác và xán lạn.
Là niềm vui thuần khiết từ trong lòng.
"Ha ha ha..."
Trên bàn tiếng cười vang rộ lên.
Là tinh khiết lòng cùng thuần túy vui sướng.
Không giải thích được, hắn cũng lộ ra nụ cười.
Đây chính là niềm vui của thời đại này.
Là cái sự tùy ý cởi mở của thời đại.
Ngay sau đó Lưu lão quan nhân bên cạnh cũng gật đầu một cái, vui vẻ muốn truyền đạt cho hắn cách giữ bát cơm, trong lòng hắn rực rỡ, chỉ cúi đầu lắng tai, chuyên chú nghe.
Người không hiểu chỉ còn Tam Hoa Miêu. ...
Buổi tối, đoàn kịch lên đài.
Bàn thờ được dùng làm sân khấu, bên cạnh treo đầy đèn lồng, lúc này còn náo nhiệt hơn ban ngày, đoàn kịch hát cả đêm, người dưới đài cũng nghe cả đêm. Trẻ con chạy quanh sân, hò hét đuổi theo niềm vui trong đêm không có ánh đèn nê ông.
Tống Du cũng ngồi ở bên dưới nghe cả đêm.
Tại sao lại nói lúc này còn náo nhiệt hơn ban ngày?
Bởi vì tiệc mừng thọ ban ngày chỉ mở tiệc mời người trong thôn, tới buổi tối ca hát, ngay cả những người cách vài ngọn núi cũng tới.
Bọn họ là những người trước đó nhận được thư báo có hổ vào làng, nói hôm nay ở đây có dựng rạp biểu diễn ca hát, nên tính trước ngày, cũng không biết mấy ngày trước ở đây có hổ. Có người ở gần nghe nói mấy ngày trước có hổ xuống núi, nhưng vì nghĩ có nhiều người, cũng không có gì đáng sợ, vì muốn nghe ca hát nên đã chạy tới trước khi trời tối.
Không ít người đi mười dặm đường núi tới.
Thậm chí có người còn mang theo chiếu rơm tới, nghe tới khi mệt rồi thì chọn bừa chỗ nằm ngủ.
Đây chắc chắn là những năm có rất ít chuyện giải trí, cũng hiếm khi có chuyện vui thú, có lẽ là vì vậy có những thứ trở nên rất quý giá, không thể xem nhẹ. ...
"Nếu tiên sinh muốn đi nhưng vội quá, chẳng lẽ lão chiêu đãi không chu toàn?"
"Lưu công nói gì vậy? Hai ngày này nay, Lưu công tiếp đãi rất chu đáo, tại hạ ở tốt ăn ngon, nhất là hôm qua, lưu công nhiệt tình, thôn dân chất phác, đều là những điều mà đời ta hiếm thấy, thật ra thì trong lòng tại hạ muốn ở lâu thêm vài ngày.
Tống Du thành khẩn nói với Lưu lão quan nhân:
"Chẳng qua là lần này tại hạ đi Long Quận, còn phải thay một vị trưởng lão gửi một lá thư, ở lại đã hai ngày quả thực không thể lâu thêm."
Vì để tránh ông phải suy nghĩ nhiều, Tống Du lấy ống thư trúc trong túi đưa cho ông xem.
"Dù vậy..."
Lưu lão quan nhân không khỏi than thở, đập cây trượng xuống đất, nhưng đưa thư là chuyện quan trọng, lại liên quan đến chữ tín, ông cũng không giữ lại thêm nữa, chỉ bảo người mang lương khô tiền bạc tới.
"Tiên sinh vì ta đuổi hổ trong thôn đi, bảo vệ không ít tài sản. Huống chi nếu như không có tiên sinh, lão phái người đi vào huyện mời người, cũng có chút phí phạm, về tình về lý, ta nên có chút đồ tặng lại."
Lưu lão quan nhân chống quải trượng đứng lên, bưng một mâm tiền nói với Tống Du:
"Chỉ tặng một ít lương khô thì không hợp về lí, chuẩn bị một ít tiền cho tiên sinh coi như lộ phí."
Tống Du cúi đầu nhìn một cái, một mâm bạc vụn, e rằng có hai ba chục lượng.
Thời này đại đa số người không có nhiều tiền bạc như vậy, đi vào huyện mời người đuổi hổ, cũng không nhiều bằng như vậy, số tiền này phần lớn là do "cao nhân" Dật giới.
Mà khoản tiền này Tống Du không thể nhận.
Chưa kể cảm nhận ngày hôm qua còn đáng giá hơn ngàn vàng, hai ngày vừa qua là kiểu ăn ngon ngủ kĩ, lịch sự đón khách đã có thể bù đắp cho việc hắn thuyết phục hổ.
Thế sự vốn là vậy, một bên tiện tay làm, một bên đối đãi lịch sự, quả thực không cần những thứ khác, dù cứ vậy rời đi, hai bên chắc hẳn cũng sẽ không thẹn trong lòng.
Vì vậy hắn chỉ lấy lương khô, tiền bạc không cần chút nào.
Lưu lão quan nhân không biết làm sao, nhưng cũng càng cảm thấy vị này rất giỏi, không giống những kỳ nhân có chút bản lĩnh giang hồ hay tiên sinh trong dân gian, vì vậy lại cây trượng tự mình tiễn hắn ra cửa.
"Tiên sinh đi dọc theo con đường bên phải, nếu đi nhanh, đi gần nửa ngày đã có thể tới huyện. Bản huyện tên là huyện Niệm Bình, nếu tiên sinh muốn ở trong thành nghỉ chân, hoặc có chuyện cần trợ giúp, cứ tới huyện nha tìm chủ bộ Lưu Hồng Lưu Dương Sinh, đó là con trai thứ của lão. Nếu không muốn đi bộ, có thể đi đường thủy về Long Quận, dễ đi hơn so với đường bộ, chuẩn bị xong lương thảo, trên thuyền cũng có thể chở ngựa."
"Đường thủy?"
"Đi đường thủy thoái mái hơn đi đường bộ. Tiên sinh tuy xuống núi du ngoạn, nhưng tiên sinh không biết, Hủ Châu sơn thủy trùng điệp, lần này đi Long Quận, là non nước như tranh vẽ, xuông dòng đi rất thoải mái."
"Con sông đó tên gì?"
"Liễu Giang, thông thẳng tới Long Quận."
"Non nước như tranh vẽ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận