Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 206: Bám Riết Không Buông

Vẫn là một người, một ngựa, một mèo như cũ, vẫn là con đường uốn lượn xuyên qua đám cỏ trong rừng, họ bước xuống ngọn núi phủ đầy hoa, tắm mình trong sương sớm, thong thả không nhanh không chậm.
"Vậy là ai sờ?"
Mèo tam thể cứ bám riết không buông. ...
Vẫn là một ngày hành trình.
Thời điểm hoàng hôn.
Cả nhóm dọc theo con đường cổ xưa trong núi hoang, đi qua ngọn núi cuối cùng, nơi đây đã là ranh giới của huyện Nam Hoa.
Tống Du còn chưa thấy cánh đồng và làng mạc, ngược lại đã nghe thấy giọng hát lanh lảnh, có nam có nữ đang hòa giọng, chờ cho đến gần, tiếng hát kia lại rõ ràng hơn.
"Lại là một năm mùa xuân tháng ba..."
Đạo sĩ dừng lại trên sườn núi, nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy phía trước nước tầng tầng lớp lớp từ trên núi chảy xuống, tất cả đều bị sương chiều bao phủ, nhưng trên núi lại có thể thấy đồng ruộng. Thỉnh thoảng còn có thể thấy chút màu vàng óng ả của bông cải ở đây. Mà giọng hát kia cứ quanh quẩn ở trong núi, giọng nữ trong trẻo còn giọng nam thì sâu lắng, không biết từ đâu truyền tới.
Hết thảy đều đang lộ ra, hắn đã bước ra khỏi vài trăm dặm đường cổ xưa trong núi hoang, và một lần nữa trở về với thế giới loài người.
"Đã là tháng ba rồi."
Tống Du thoáng bùi ngùi, tiếp tục đi về phía trước.
Con ngựa và mèo tam thể cũng đi theo hắn.
Gió tràn ngập trong núi, thổi cho quần áo của Tống Du run rẩy nhưng thật ra rất mát mẻ, mà bầu trời lại đầy xám xít. Thậm chí lại có một đám mây đen thui, trời đất ở phía trước dường như cũng không định tiếp đón họ.
Sau khi xuống núi sẽ đi vào đường chính.
Bên đường cũng có gặp được đi đường, hoặc là vác gánh hoặc là mang sọt trên lưng, có người ngồi xe bò xe lừa, hoặc cũng có người đi bộ, đều hiểu là trời sắp mưa nên vội bước đi.
"Cho hỏi đường đến huyện Nam Hoa đi như thế nào?"
"Đi theo con đường này."
"Vẫn còn bao xa nữa?"
"Hơn mười dặm."
"Cảm ơn."
"Trời sắp mưa rồi..."
Âm thanh của người đi đường càng ngày càng xa.
Tống Du cũng tiếp tục đi về phía trước.
Nửa canh giờ sau, mưa mới bắt đầu rơi xuống.
Cơn mưa cuối xuân tựa như vẫn còn mang theo chút hơi thở của mùa hạ, ập đến vội, xối xả đầy mặt, trong nháy mắt đường đi trở nên ẩm ướt, nước bùn lộ ra trên mặt đất.
Tống Du khoác thêm áo tơi, đội nón tre, mèo tam thể được hắn đặt vào trong túi ống.
Trước mắt mưa bụi mịt mù, con đường phía trước càng quanh co.
Ánh mặt trời cũng hiển nhiên từng chút hạ xuống.
Xem ra không thể đến được trong thành.
Tống Du vốn định tìm một cái đình để trú mưa, nhưng lại không thấy cái đình nào, trái lại nương theo chút ánh mặt trời cuối cùng thì thấy được một ngôi miếu nhỏ.
Ngôi miếu nằm ngay ven đường, trên một con dốc nhỏ.
Độ dốc không cao lắm, chỉ có hơn mười trượng.
Ngôi miếu không lớn lắm, chỉ có mấy phòng nhỏ.
"Đúng lúc!"
Không cần suy nghĩ, Tống Du bước lên.
Con ngựa vẫn đi sau hắn như cũ.
Tống Du rất nhanh đi lên con dốc nhỏ, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, cư nhiên không thấy bảng hiệu, hai bên sườn cũng không có câu đối.
Nhưng hắn vẫn gõ cửa.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng mưa lớn đến nỗi sợ không có ai nghe thấy, hắn gõ thêm hai lần, chờ một lúc sau bên trong mới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng nước bắn tung tóe.
"Két..."
Khe cửa được mở ra.
Trái với dự đoán của Tống Du, bên trong là một vị tì khưu ni, tức là ni cô.
Dáng vẻ trong khoảng ba mươi tuổi, làn da hơi vàng, có lẽ chưa đến ba mươi. Nàng không có cầm ô, mới đi được vài bước, chiếc áo hòa thượng màu xanh nhạt đã bị mưa làm cho ướt đẫm, nhưng mái hiên có thể che mưa, nàng đứng dưới mái hiên nhìn Tống Du từ trên xuống, lúc này mới hỏi:
"Ngươi tìm ai?"
Tống Du sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Ta không biết ở đây là ni viện, mạo muội ghé qua, đã làm phiền rồi."
Cúi đầu bày tỏ lời xin lỗi rồi quay người rời đi.
Miếu chùa quả thật là "tiện" cho người khác ở lại qua đêm, nhưng nếu là ni viện thì hiển nhiên sẽ không thích hợp cho nam giới ngủ lại. Huống chi bây giờ trời đã tối, bên ngoài lại mưa to, trên dưới đường đã không con thấy người đi lại, đừng nói là ở lại qua đêm, đứng trước của cũng người ta nói hai câu cũng khiến cho người ta cảnh giác.
Vì vậy Tống Du không hỏi nhiều mà rời đi.
Nhưng lúc này lại nghe ni cô ở phía sau hỏi một câu:
"Ngươi tìm ai sao?"
Tống Du vừa mới xoay người đi một bước, nghe hỏi chỉ đành quay lại lễ phép trả lời:
"Không có tìm ai. Tại hạ là người của huyện Linh Tuyền, Dật Châu, chỉ là đang đi ngao du ở nơi này thì đột nhiên mưa to, trên đường đi tới đây thì không gặp được cái đình nào để trú mưa, bởi vậy thấy ngôi miếu ở bên đường, bạo gan đến xin ngủ lại, lại không nghĩ tới ở đây là ni viện, quấy nhiễu việc tu hành của các sư phụ, xin thứ tội."
"Ngươi không phải đến... tìm người?"
"Không phải."
Ni cô đứng ở cửa đánh giá hắn từ trên xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận