Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 381: Không Phải

"Không phải."
Tống Du vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, lắc đầu nói: "Những việc làm của tướng quân đều là việc thiện, việc làm của người tặng tranh kia cũng là việc tốt, chỉ là tài nghệ vẽ tranh của hắn quá tốt. Chỉ e lúc đấy, khi tướng quân thúc ngựa tới cứu hắn một mạng, đã để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm trong lòng hắn. Hắn đã hao tâm tốn sức vẽ nên bức tranh này, quả thực sống động như thật, người ở trong tranh giống như muốn sống dậy."
Võ quan nghe xong lời này lại quay sang nhìn bức tranh thêm lần nữa.
Chẳng lẽ lại không phải như vậy!
Thực sự giống như chính hắn đang đứng ở bên trong bức tranh!
Có lúc, hắn đứng ở đây nhìn bức tranh chăm chú, cảm thấy đây không phải một bức tranh mà là một cánh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ chính là cảnh ở ngoài thành ngày ấy, hắn thúc ngựa cầm thương, chiến đấu trên đường về kinh, khí thế hiên ngang có một không hai.
Gần đây, hắn đảm nhiệm việc phòng ngự luân phiên ở Trường Kinh, cũng đã kết giao với một số quý nhất ở kinh thành, đôi khi hắn cũng mời bọn họ tới nhà mình làm khách, mọi người nhìn thấy bức tranh ấy đều tán thưởng không thôi, càng thêm kính trọng hắn. Đặc biệt sau khi nghe kể trên đường về kinh, hắn đã đánh lui đạo tặc cứu người, mọi người lại có thêm vài phần kính trọng.
Hắn cực kỳ yêu thích bức tranh này.
"Không lẽ bức tranh này quá mức chân thật, khiến ta tự mình bị dọa sợ."
Võ quan híp mặt lại, nhìn vào một bên mặt của đạo sĩ.
"Tướng quân đã từng nghe qua câu kỹ nghệ thần thông chưa?"
"Kỹ nghệ thần thông ?"
"Giống như ở kinh thành có một vị cầm sư tuyệt đỉnh, đàn đến lúc nghe não lòng, đôi chân mày của mỹ nhân rủ xuống buồn theo tiếng đàn, tiếng đàn có thể gọi tiên hạc tới, đưa mưa tuyết xuống."
Đạo sĩ ngừng một lát rồi nói tiếp.
"Xa hơn, ở Dật Đô của Dật Châu cũng có một cao nhân điêu khắc gỗ, nghe nói tượng gỗ do bàn tay người nọ khắc ra đều sống động như thật, không dám vẽ mắt, bởi một khi vẽ mắt, tượng gỗ sẽ sống dậy."
"Vị cầm sư tuyệt đỉnh trong lời của ngươi chính là Vãn Giang cô nương?"
"Tướng quân đã từng gặp?"
"Đã từng nghe dưới lầu Hạc Tiên Lâu."
Trước khi võ quan vào kinh, tiền lương mỗi tháng của hắn cũng chỉ vài lượng bạc, sau khi vào kinh là mười mấy lượng, hàng tháng còn phải ăn uống, nuôi dưỡng người nhà, tôi tớ, thực ra không có tiền lên lầu hai.
"Bức tranh này được vẽ rất đẹp, mặc dù người trong tranh không thể đầu thai sống dậy, nhưng nó đã có vài phần sinh khí, linh vận."
Tống Du nói với hắn.
"Ban ngày, nhân khí, dương khí đều mạnh, đương nhiên có thể áp chế được nó, đến khuya, sinh cô linh vận của nó không thể áp chế được... tướng quân đã xem tranh vào buổi tối chưa?"
"Ai lại đi xem tranh vào đêm khuya?"
"Nếu như tướng quân ngắm bức tranh này vào ban đêm, có lẽ ngươi cũng sẽ có cảm giác nó đang nhìn mình."
Tống Du bật cười.
"Đã vậy tướng quân còn có võ nghệ cao cường, trực giác nhạy bén, bị nó nhìn chăm chú như vậy, đương nhiên sẽ thấy tinh thần không yên."
"..."
Võ quan lại nhìn chính mình trong bức tranh thêm lần nữa.
Ánh mắt của chính hắn trong bức tranh giống như một thanh kiếm sắc bén, ánh mắt này của hắn lúc đấy đã khiến nhiều người giang hồ sợ hãi, không dám tiến lên, chỉ không ngờ rằng, sau này vị họa sĩ kia vậy mà dùng tài năng tranh tuyệt diệu của mình vẽ ra nó, ngưng tụ lại trong bức tranh này.
Nếu treo bức tranh này trên cửa, chỉ e đám tiểu quỷ đều không dám đi ngang qua trước cửa.
Nếu như thật sự như vậy, đêm nào cũng bị nó nhìn chằm chằm, người tập võ lại có trực giác nhạy cảm, chỉ e sẽ thật sự không thể ngủ được.
"Ngươi nói thật à?"
"Lời này không phải là giả."
"Vậy tiên sinh có cách giải quyết nào không?"
"..."
Tống Du suy nghĩ một hồi, cũng nhìn chăm chú vào bức tranh.
Trong lòng hắn vừa kinh hãi, vừa có vài phần cảm thán.
Năm đó, ở Dật Đô, hình ảnh bức tượng điêu khắc gỗ sống dậy trong nháy mắt, vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
Chỉ sợ cả đời này cũng khó mà quên được.
Kỹ thuật vẽ tranh của bức tranh này hiển nhiên không thể so được với tài nghệ điêu khắc gỗ của Khổng đại sư, nhưng cũng rất xuất sắc, nếu như vẽ đẹp hơn một chút nữa thôi, có lẽ người trong tranh thật sự có thể sống dậy.
Cao nhân trong thiên hạ quả nhiên nhiều vô số.
"Cách giải quyết rất đơn giản."
"Vẫn mong tiên sinh chỉ giáo."
"Không treo tranh trong phòng ngủ là được."
"Còn cách giải quyết nào khác không?"
"..."
Tống Du cuối cùng cũng ngoành đầu nhìn võ quan một cái.
Từ khi hắn đi tới trước mặt bức tranh, đây là lần đầu tiên hắn dời mắt khỏi bức tranh, nhìn sang phía vị võ quan kia. Chẳng qua nói như vậy cũng không đúng, cũng có thể nói hắn vẫn luôn nhìn vị võ quan này.
Thật nhìn không ra người này mày rậm mắt to mà lại tự luyến đến như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận