Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1041: Quỷ Thành Nhân Gian

"Tại hạ có việc bận, hai vị cứ tự nhiên."
"Đạo trưởng không cần quan tâm đến bọn ta."
Nữ tử một bên đánh đàn một bên mở miệng nói, nàng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, dù chỉ là liếc mắt một cái.
Đạo nhân vung ống tay áo lên, đống lửa liền bị dập tắt.
Hắn lập tức quay đầu, đi vào trong bóng tối.
Âm thanh của cây đàn vẫn ngắt quãng, nhàn nhã, huyền bí.
Chỉ có thị nữ lắc đầu, đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu hình ảnh của vị đạo sĩ đang ngày một xa dần, bóng của hắn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng tối.
"Chủ nhân không nói gì sao?"
"Vài câu không thể nói hết, đợi khi nào có thời gian ta sẽ nói sau."
"Đạo trưởng muốn làm gì?"
"Xây dựng."
"Xây dựng gì cơ?"
"Qủy thành nhân gian."
"Ồ..."
Lúc này thị nữ có vẻ nhu thuận một cách thường.
"..."
Tiếng đàn của nữ tử dừng lại, nàng ngẩng đầu nghi hoặc:
"Ngươi là ai?"
"Thất Thất..."
"Là Tiểu Thất a...".
Cô gái cúi đầu, tiếng đàn tiếp tục vang lên.
"Ầm..."
"Ôi, ôi, ôi..."
Phương xat truyền đến một tiếng trầm đục, chỉ thấy một cây cột đá khổng lồ phóng lên cao, tựa như cành mầm của đất trời.
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng đá vỡ vụn vang lên, không biết bao nhiêu phiến đá tách ra từ trong mặt đất, nhao nhao bay lên, lơ lửng không trung, từng khối từng khối hợp thành một cái bậc thang dẫn lên đỉnh cột đá.
Đạo nhân không chút vội vã, hắn từng bước đi lên.
Cột đá cao tới mấy chục trượng, lên đến trên đỉnh cao nhất thì không lớn lắm, phía bên trên là một mảnh đất bằng phẳng.
Đạo nhân chậm rãi đi tới nơi này, khoanh chân ngồi.
Hắn nhắm mắt trầm tư, không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Đợi đến khi suy nghĩ được rõ ràng, hắn mới mở to mắt, giơ tay lên.
"Xoạt..."
Trong tay hắn lúc này không biết bao nhiêu lưu quang đan xen.
Hắn không có động tĩnh gì, những lưu quang này liền tự động bay ra, tựa như mỗi một đạo quang đều biết mình nên đi đâu, đều có vị trí của mình, lơ lửng trên không trung, bay múa, như những vì sao băng hay những con đom đóm, cuối cùng tiêu biến mất ở một nơi nào đó trong vách đá núi, lay động từng vòng gợn sóng đủ loại, dần dần biến mất.
Lưu quang không ngừng từ trong tay hắn bay ra, đan xen tạo thành giấc mộng, bay múa không ngừng, muôn màu muôn vẻ, chiếu sáng phần tăm tối nhất nơi ngọn núi, phản chiếu vào ánh mắt của thị nữ, khiến nàng phải mở to hai mắt.
Tống Du muốn xây dựng lại Quỷ thành ở nhân gian.
Nhưng không phải xây dựng lại tòa thành của Qủy thành, mà là cấu trúc cơ bản của Qủy thành.
Hắn muốn tiếp tục sử dụng ngọn núi này.
Quốc sư nói rất đúng, hiện giờ âm hồn ở Quỷ thành nhân gian đã mất đi không ít, việc xây dựng địa phủ âm phủ chỉ sợ lại phải hoãn lại, đồng thời đây cũng là một quá trình dài đằng đẵng, cho dù có dùng hết sức thì chỉ sợ ít nhất cũng phải đợi đến mười năm sau. Mà trong thời gian này, thiên đạo vẫn thay đổi, còn có thể có càng ngày càng nhiều người sau khi chết thành quỷ, số lượng sẽ nhanh chóng vượt qua số lượng ở Qủy thành Nghiệp Sơn trước kia.
Trong mười mấy năm này, âm hồn phải có chỗ dung thân.
Trước kia quốc sư xây dựng Nghiệp Sơn Quỷ Thành.
Cấu trúc của quỷ thành Nghiệp Sơn đã được hoàn thiện, ý tưởng cũng rất hợp lý, chỉ là do năng lực quốc sư còn hạn chế, tòa Quỷ thành lâm thời này cũng khá đơn giản.
Chỉ là đem mở rộng và cải tạo lại một ngọn núi, liên kết các hang động và những không gian ở sâu trong lòng đất của các ngọn núi khác nhau, dùng trận pháp để ngăn cách âm khí quỷ khí, hiệu quả bình ổn. Lại dùng âm sai, quỷ binh, quân Long Uy cùng với các thuộc hạ, binh lính của Tụ Tiên phủ của quốc sư để phòng bị quỷ thành, phòng ngừa phàm nhân đột nhập, ngăn không cho âm quỷ đào thoát, cũng phòng ngừa yêu quỷ bên ngoài ngấp nghé. Về phần ngấp nghé đến từ tàng cao hơn, một mặt dùng long đại yêu đến kinh sợ, một mặt thì dựa vào thân phận quốc sư của Đại Yến và sự ủng hộ của đương kim hoàng đế, để duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Thiên Cung, nhất là với Xích Kim đại đế, cùng bắt tay với nhau và cùng có lợi ịch.
Quỷ thành ở Nghiệp Sơn không nhỏ, không gian sinh hoạt mà quỷ hồn cần bé hơn so với người. Trước đây quỷ thành Nghiệp Sơn vừa mới lấp đầy, mấy ngọn núi nhỏ xung quanh cũng trống không, dưới lòng đất còn có không ít không gian, quốc sư giữ lại , phòng cho tương lai có càng ngày càng nhiều quỷ đến.
Nhưng hắn cũng nghĩ tới việc như vậy vẫn không đủ.
Vì thế hắn bắt đầu sử dụng trọng điển, trừng phạt các linh hồn, vừa có thể giảm bớt số lượng âm quỷ, tham vọng cá nhân của mình.
Quả nhiên là một người đáng sợ.
Nhưng khi Tống Du đến nơi này, rất nhiều phương pháp sẽ không còn hiệu quả nữa.
Trận pháp được khắc trên Nghiệp Sơn sớm đã bị hủy, công lực của trận pháp kia cũng ở mức bình thường. Âm sai quỷ binh hẳn là đều còn ở đâu đó, nhưng thư sinh quỷ đến rồi lại đi, cho thấy rõ chỉ dựa vào âm sai quỷ binh trực thủ cũng không thể bảo vệ Qủy thành khỏi sự xâm nhập từ bên ngoài, huống chi Tống Du không có quân Long Uy đến ngăn chặn phàm nhân đi vào, cũng không có những kỳ nhân dị sĩ của nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận