Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 433: Nữ Hiệp

Nhóm người này ngày càng tiến lại gần họ.
Mấy tên giang hồ đứng đó, gần như chuyển động đầu theo từng bước chân họ tiến đến gần, có người không ngừng nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá, có người nhìn chằm chằm vào cái bọc phía sau lưng đạo nhân, phân công nhiệm vụ rất rõ ràng.
Ngô nữ hiệp có thể nhạy bén nhận ra mặc dù chưa có ai trong số những người này đặt tay lên chuôi đao, nhưng mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng tấn công.
"Mấy vị..."
Không ai nguyện ý mạo hiểm mạng sống của mình vì một người vừa mới tới không biết lai lịch ra sao, ngay sau đó một người giang hồ lớn tuổi bước ra với nụ cười trên mặt, chắp tay hỏi:
"Hôm qua mới lên núi, bây giờ lại định xuống núi sao?"
"Đúng vậy."
Đạo nhân cũng hành lễ.
"Không tìm được thần y."
"Chúng ta đã gặp nhau hai lần, cũng coi như có duyên phận. Ta chưa giới thiệu gia môn, cũng chưa hỏi tôn tính đại danh của các vị, đây là ta không đúng."
Tên giang hồ nọ vừa nói, vừa chắp tay về phía họ và nói:
"Tại hạ họ Chu tên Khuê. Đây là bốn người anh em kết nghĩa của tại hạ. Người giang hồ coi trọng đã đặt cho chúng ta ngoại hiệu Ngang Châu Ngũ Hùng."
Nói xong, phía sau hắn có hai người khác bắt đầu báo tên. Còn có hai người khác, tính cách có vẻ lạnh lùng, hoặc đại khái biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cũng không muốn dấn thân vào những việc như vậy, họ chỉ nhìn đoàn người Tống Du mà không nói gì.
"Tại hạ họ Tống tên Du, không phải người giang hồ, mà là một đạo nhân. Ta từng tu hành ở núi Âm Dương, huyện Linh Tuyền, Dật Châu. Tại hạ mang đứa nhỏ tới đây dạo chơi. Nghe nói ở Trường Kinh có một thần y, cho nên đặc biệt đến đây để tìm hắn để trau dồi thêm kiến thức."
"Hóa ra là Tống tiên sinh, rất vui được gặp."
"Rất vui được gặp."
"Vị đằng sau tiên sinh, đây là. ."
Chu Khuê nhìn nữ tử cầm đao ở phía sau Tống Du. Hôm qua hắn đã nhận ra rằng vị này có thể không dễ chọc vào.
"Ngô Sở Vi không môn không phái."
"Nữ hiệp cũng không giống không môn không phái nhỉ."
"Không muốn nói, đừng hỏi."
"Được được được, không hỏi, không hỏi."
Chu Khuê liên tục xua tay, bộ dáng tựa như rất dễ nói chuyện, sau đó nheo mắt nhìn về phía sau lưng đạo nhân.
"Nhưng vật trên lưng tiên sinh là gì vậy? Ngày hôm qua ta lên núi, nhưng cũng không thấy trên người vị nào có mang theo thứ như vậy."
"Là một vật do một người bạn giao phó."
"Thì ra là đồ được bạn bè giao phó."
Chu Khuê cười toe toét, hàm răng vàng khè mở to.
"Vì là đồ do bạn bè giao phó, lại quấn chặt như vậy, về tình về lý, chúng ta không nên điều tra... Chỉ là tiên sinh cũng biết bọn ta đang tìm kiếm một món bảo vật trên núi. Bảo vật đó quý giá, thậm chí còn quý giá hơn cả mạng sống của chúng ta. Ta không biết tiên sinh có thể mở nó ra cho cho bọn ta xem một lát được không?"
Vừa dứt lời, hắn lập tức nói thêm một câu:
"Không phải làm khó gì tiên sinh đâu, sau khi xem xong cái này, biết nó không phải là vật chúng tôi đang tìm, dù nó là gì, dù nó có giá trị cao đến đâu bọn ta vẫn sẽ giả vờ như không thấy, xin lỗi rồi rời đi ngay lập tức!"
"Đó chính xác là vật mà chư vị đang tìm."
Đạo nhân giơ tay hành lễ và chân thành thông báo.
"!!"
Đó là một lời thông báo chân thành biết bao, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ nhàng như trước, nhưng ý nghĩa lại rất thẳng thắn, một đám người giang hồ lập tức căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đạo nhân đang hành lễ, trong lúc đó không quên đưa tay ra chạm vào đao của mình.
Có người vừa mới duỗi tay ra, có người đã chạm vào cán đao, có người đã rút ra được nửa tấc đao, nhưng chỉ vậy thôi.
Động tác và cơ thể mọi người đột ngột dừng lại. Hình ảnh dường như bị đóng băng ngay tại chỗ.
Cả năm người đều đứng yên tại chỗ. Ngay cả vẻ mặt của mọi người đều giống hệt như lúc ban đầu, hoặc là ngạc nhiên, tức giận, hoặc là hung dữ, ánh mắt nhìn về những nơi khác nhau, tất cả đều cố định ở đây, nhìn kỹ thật ra cũng khá thú vị.
Ngô nữ hiệp thấy điều này rất ngạc nhiên:
"Định Căn Pháp?"
"Không sai."
"Đạo trưởng lợi hại ghê."
Vẫn là câu nói đó, cộng với giọng điệu thoải mái của nàng, nó nghe chẳng giống như một lời khen hay một lời nịnh hót chút nào cả, chỉ giống một câu thần chú treo trên đầu môi chót lưỡi.
"Woooo-"
Bé gái huýt sáo, bước đến gần một người trong số họ, ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào hắn.
Đúng lúc này, một âm thanh khác xé gió lao nhanh đến.
"Phốc!"
Một mũi tên từ xa bay tới, xuyên thủng bầu trời. Khoảng cách chỉ trong mười dặm, ngay lập tức đã lao tới đây.
"Xuy!"
Nữ hiệp vung kiếm chém bay mũi tên trong giây lát.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đến mức người thường không kịp phản ứng, trong lúc đột ngột thế nhưng lưỡi kiếm sáng trong như tuyết đã ở trước mặt Tống Du. Sau đó một tiếng động lớn vang lên, mũi tên bị trường đao chính xác chặn lại.
"Đa tạ nữ hiệp."
Tống Du mỉm cười hành lễ với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận