Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 332: Mì Cá Tạp

Ngô nữ hiệp nói sẽ dẫn bọn họ đi dạo một vòng trước.
Thế là vị đạo sĩ cùng con mèo vừa nghe một giai điệu ngập tràn những tiết tấu mới mẻ, vừa ngắm nhìn điệu múa của người Tây vực, xem người dân Tây Vực nhảy múa, ngắm nhìn những gian hàng đầy màu sắc và thưởng thức màn pháo hoa thời đại.
Mãi cho tới khi Ngô nữ hiệp bảo họ ngồi xuống.
Đó là một quán bán bánh canh cá tạp. Phía trong mọi người đã ngồi chật kín, người bán đành phải bày vài bộ bàn ghế ra phía bên ngoài, xen lẫn cả với người đi đường.
Ngô nữ hiệp gọi hai phần bánh canh, lại mua thêm phần cá nướng trên đĩa sắt, thịt dê. Nàng còn mua thêm hai chén rượu gạo ngọt, như thể muốn trả ơn bữa ăn tháng trước ở Vân Xuân Lâu. Tống Du cũng để nàng tự nhiên.
"Cho hai phần bánh canh cá tạp!"
Ông chủ quán nhanh nhẹn bưng đồ lên.
Những đồ ăn vặt khác cũng lần lượt được bày ra.
Tống Du theo thói cũ lại lấy từ trong túi ra một chiếc bát nhỏ, đặt lên ghế rồi đưa cho Tam Hoa ăn.
Cái gọi là bánh canh cá tạp thực chất là mì cá tạp. Chủ quán đặt một cái nồi lớn trước cửa quán, bên trong nồi toàn đủ các loại cá tạp được nấu cùng với nhau. Nghe nói người ta phải nấu từ trưa cho đến tận chiều, đến khi nấu chín nhừ toàn bộ chỗ cá tạp trong nồi, nhìn không thấy thịt đâu nữa, sau đó chắt hết phần bã, phần canh còn lại chính là bánh bánh cá tạp.
Không biết cách ăn này đến từ vùng nào, nhưng mùi vị thực sự rất ngon.
Nghe nói cá nướng trên đĩa sắt là cách làm của Mặc Bắc. Họ sẽ dùng một đĩa sắt dài để nướng cá, thêm một chút gia vị từ Tây vực và gia vị đặc trưng của địa phương. Khi ăn sẽ có mùi vị rất đặc trưng.
Bánh nếp gan cừu là một loại bánh chiên để hở hai đầu, có nhân bên trong là gan cừu.
Ngoài bánh nếp gan cừu, Ngô nữ hiệp cũng mua thêm một món đặc sản vào mùa.
Đó là bánh nếp anh đào.
Cách làm chính là thay phần nhân gan cừu bên trong thành nhân hoa anh đào. Sau đó cho vào chảo chiên có khung định hình, lớp vỏ bánh bên ngoài khá dày, bên trong là nhân anh đào đã được chiên chín. Nghe thì có chút khó hiểu nhưng đây lại là món đặc sản rất phổ biến vào mỗi dịp xuân về ở Trường Kinh. Rất nhiều thiên kim tiểu thư giàu đều sai người hầu mua mặc dù họ không muốn ra ngoài.
Rượu gạo thì lại rất đơn giản, nguyên liệu chính là rượu nếp than, thêm vào đó chút đường táo đỏ kỷ tử, sau đó đem đun sôi, để nguội. Rượu này không dễ làm người ta say, thường là thức uống của mọi người khi đến chợ, Mọi người đựng rượu trong ống trúc. Thường thì chỉ cần vài văn tiền là có thể thưởng thức một ly rượu gạo này rồi.
Món thịt cừu thì khỏi phải bàn.
Cả một bàn đầy ắp đồ ăn như vậy, ít nhất phải đủ cho ba đến bốn người ăn. Đồ ăn phong phú, hương vị cuốn hút. Nếu nhìn về sự xa hoa thì có thể nơi đây không sánh được với Vân Xuân Lâu, nhưng hương vị quả thực không hề kém cạnh.
Một bàn đồ ăn như này phải tốn đến một trăm tám mươi đồng.
Đây mới là đặc sản của người dân Trường Kinh.
"Xin đa tạ vì tháng trước ngươi đã mời ta ăn ở Vân Xuân Lâu. Ta cũng không dư dả gì, muốn mời ngươi nhưng lại mời không nổi, mọi thứ đắt đỏ quá, ta cũng có chút áy náy. Hôm nay mời ngươi một bữa, mong ngươi không chê."
Ngô nữ hiệp bình tĩnh nâng chén rượu ngọt lên.
"Ngô nữ hiệp khách sáo quá."
Tống Du cũng nhanh chóng nâng ly lên,
"Sở dĩ tại hạ tới Vân Xuân Lâu, bất quá là muốn trải nghiệm cuộc sống ở Trường Kinh Dù cho là có sự xuất hiện của Ngô nữ hiệp hay không, tại hạ cũng đều muốn đi thưởng thức ẩm thực ở đây một lần. Cũng vì hội ngộ với nữ hiệp nên tại hạ chỉ dám gọi một bàn, ă được nhiều mà lại không lãng phí đồ ăn. Đáng lý ra tại hạ phải cảm tạ nữ hiệp mới phải."
Nữ hiệp nghe xong, nói:
"Ngươi lại nói quá rồi."
"Vậy thì bất luận ngày hôm nay thế nào, hôm nay nữ hiệp dẫn ta cùng Tam Hoa đi lĩnh hội một tuyệt tác của Trường Kinh, rất đáng để cảm tạ."
"Vậy tùy ý ngươi vậy."
Hai người nhìn nhau cười.
Tống Du đem ống trúc kề sát môi, trước khi uống hắn đã ngửi thấy mùi thơm của rượu gạo và ống trúc. Hắn uống một ngụm nhỏ, vị ngọt nhẹ nhàng, gần như là không có mùi rượu.
Sau đó, hắn lại đổ thêm một ít vào lòng bàn tay, hạ thấp xuống đưa cho Tam Hoa nương nương nếm thử, hắn nói rằng đây là rượu mạnh.
Bọn họ vừa ăn vừa quan sát dòng người tấp nập ngược xuôi. i.
Hôm nay thật sự rất đông, nếu muốn đi dạo chợ đêm chắc chắn phải rất chen chúc. Nhiều người trong số đó ăn mặc rất chỉnh tề, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, người trẻ thì vừa chuyện trò vừa cười sảng khoái. Mùi thơm từ thịt nướng cùng mùi của các loại gia vị hòa quyện với nhau. Không biết trong chiếc nòi kia của chủ quán đang hầm thứ gì, chỉ thấy từng đợt hơi nước bốc lên, mờ ảo như đang trong giấc mơ vậy.
Ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, những gương mặt dưới màn pháo hoa, những tâm hồn chân thật. Mọi thứ hiện ra đều rất chân thực và sống động.
"Ngươi thấy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận