Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 132: Hữu Duyên

Ngọn lửa ở giữa đã tắt từ lâu.
Tống Du nhịn không được ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi:
"Ngài dậy sớm vậy."
"Lạnh quá, ngủ không được."
Nữ tử quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi cũng thật ngủ ngon."
"Nhờ ngài thêm củi vào giữa đêm."
"Thêm hay không thêm cũng như nhau..."
Nữ tử ngắm chiếc chăn lông cừu của Tống Du.
"Nhìn không ra đạo sĩ nhà ngươi cũng rất có tiền."
"Là người hữu duyên tặng."
"Vậy người hữu duyên ngươi quen biết cũng không ít."
"Bị chê cười rồi."
"Đi ra bờ sông rửa mặt đi cho tỉnh táo một chút."
Nữ tử đứng dậy.
"Ta sẽ đi nhóm lửa và nấu chút nước nóng, chờ ngươi quay lại thì dùng bữa đi, chúng ta phải đi rồi."
"Vậy thì cảm ơn."
Tống Du biết nàng là một người không thích ngượng nghịu, cũng không nói thêm mà đi về phía bờ sông.
Tiện thể cầm thêm túi nước.
Ngược lại, mèo tam thể bị tiếng chim hót trên cây làm cho thu hút, chưa đi theo hắn mà đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn chằm chằm.
"Làm sao? Muốn bắt nó xuống?"
Âm thanh của nữ tử truyền đến.
Mèo tam thể lập tức cúi đầu, nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"Ta cũng thích bắn chim."
Chỉ thấy nữ tử sờ túi ống, cuối cùng lấy ra một cái ná, nàng lắc lư ở trước mặt như khoe khoang:
"Đáng tiếc là ngươi không biết dùng..."
Quả thật là đang khoe khoang...
Lắc lư một hồi nàng lập tức thu về.
Mèo tam thể nghiêng đầu sang một bên, càng thêm nghi hoặc.
Sau đó nữ tử bắt đầu nhóm lửa.
Chim chóc vẫn còn đang hót không ngừng.
Mèo tam thể ngẩng đầu lên nhìn chim rồi lại cúi đầu nhìn người, tựa như cảm thấy bị rối rắm, cuối cùng không cần đàn chim, chạy đến bên cạnh nữ tử xem nàng nhóm lửa.
Nhưng sương mù mới sáng dày đặc, củi khô và vật nhóm lửa thoáng ẩm ướt, chỉ dựa vào ngòi lửa nhất thời thì rất khó nhóm lửa.
"Ba, ba, ba..."
Nữ hiệp đánh rồi đánh vào cục đá lấy lửa không ngừng.
"Cây búa a..."
Nữ tử thuận miệng nói thầm, thoáng lướt qua thấy mèo tam thể ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn mình nhóm lửa không chớp mắt, duỗi dài cổ nhém tí nữa bị trượt vào.
Giống như nàng nhóm lửa không được tốt lắm.
"Không đi xem chim của ngươi sao?"
Nữ tử bật cười rồi lại tiếp tục làm việc vô ích.
Mèo tam thể quay đầu nhìn nàng, nhìn nàng một hồi lâu, vẻ mặt suy tư, lập tức tiến lên phía trước hai bước, đến gần củi:
"Vù..."
Một ngụm lửa màu vàng được thở ra.
Ngọn lửa không cháy được bao lâu, trong nháy mắt chỉ có một nửa không đến được củi khô nhưng lại quay nhanh ra đồ vật nhóm lửa và đốt cháy.
Nữ tử kinh ngạc.
"Cheng!"
Chỉ thấy nàng trợn to hai mắt, lập tức đứng dậy, rút nửa đao ra, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mèo tam thể.
Mèo tam thể trở lại chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nhìn ra ngọn lửa rồi nhìn sang nàng.
Ánh mắt kia cũng như là đang khoe khoang.
"Xùy..."
Nữ tử chậm rãi cho đao vào vỏ, cũng quay lại chỗ cũ.
Như là nhớ tới gì, ánh mắt nàng lóe lên, suy nghĩ một lúc rồi lại cúi người nhóm lửa, nhìn mèo tam thể vài cái rồi tiếp tục nhóm lửa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Chờ Tống Du trở về, lửa đã cháy phừng phực.
Nữ tử không nói gì, chỉ lấy bánh bao ra ăn, sau đó hai người tiếp tục lên đường như trước.
Phòng trưng bày cách mười dặm, còn nữa dặm nữa.
Ánh hoàng hôn ảm đạm, cảnh vật yên tĩnh, buổi sáng còn có sương mù lượn lờ, trong lành như chốn thần tiên, tất cả đều khó thấy trong tranh vẽ.
Xuyên qua dãy núi không lâu, phía trước dần dần hiện ra một thị trấn nhỏ.
Trước khi vào thành thì nhìn thấy tấm bia đá đầu tiên.
"Ranh giới huyện An Thanh..."
Tống Du đọc chữ trên tấm bia đá.
Sau đó hai người đi về phía cửa thành.
Ở cửa có hai quan sai kiểm tra.
Tống Du trình ra thẻ đi tu, nữ tử cũng có giấy dẫn đường.
Tốt xấu gì cũng là môn phái nổi tiếng, cho dù triều đình không thích, chung quy vẫn có ít đường đi. Hành tẩu giang hồ cũng thường thôi, lần này đi ra tham dự đại hội Liễu Giang, nếu không có giấy dẫn đường thì sẽ rất bất tiện.
Bước vào cửa thành, người mang đao kiếm quả thực rất nhiều, và với phong cách mái ngói cổ xưa làm cho thị trấn nhỏ thấy tràn ngập không khí giang hồ.
"Các ngài..."
Tống Du nghe thấy âm thanh của nữ tử, vội vàng xoay người.
Chỉ thấy nữ tử nói với hắn:
"Cuối cùng cũng đến đây, ta và ngươi cũng nên tạm biệt."
"Dĩ nhiên rồi."
"Sắp tạm biệt, ta có một câu hỏi nghẹn ở trong lòng, cũng cảm thấy rất khó chịu."
Nữ tử nhíu mày, xem ra quả thực không nhịn được tính tò mò.
"Không biết ngài có thể giải đáp."
"Nữ hiệp mời hỏi."
"Lúc trước ngươi kể ở Lăng Ba, ngươi gặp được vị mèo thần ở đường Kim Dương..."
Nữ tử liếc nhìn mèo tam thể.
"Là con mèo tam thể đó phải không?"
"Đúng vậy."
"Hỏi xong rồi."
"Ngài còn có thắc mắc gì không?"
"Không có."
Nữ tử chỉ chỉ ngón tay.
"Ta đi bên này, ngươi đi bên kia, ta đi tìm sư môn, ngươi cũng đi tìm chỗ ở đi, ngươi cẩn thận."
"Có duyên gặp lại."
"Hẹn gặp lại ở giang hồ."
Hai người hành lễ với nhau, sau đó tách ra cũng thật tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận