Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 580: Đạo Quan 2

Mà là thấy Lôi Thanh Quan ở trên ngọn núi ở sau lưng hắn, nơi hắn vừa mới đi xuống đã bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
Nhìn từ xa, ngọn lửa kia giống như chỉ là một đốm lửa nhỏ, nhưng nó bao trùm cả đỉnh núi, phản chiếu ảnh đỏ cả bầu trời, chỉ sợ toàn bộ đạo quan đều đã bốc cháy.
Lúc này, Từ Mục mới kịp phản ứng lại, có lẽ đám quỷ lúc này không phải đang nhìn hắn, mà là nhìn đám lửa trên ngọn núi xa xa ở phía sau lưng hắn, cho dù bọn chúng có thấy hắn, cũng chỉ là thuận tiện nhìn sang mà thôi.
"Điều này..."
Từ Mục nhất thời ngạc nhiên tới ngây người.
Sau khi phản ứng lại, hắn bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Quan chủ của Lôi Thanh Quan còn đang ở trên núi, hơn nữa còn đang bị bệnh liệt giường, đối phương còn là một vị cao nhân chân chính hiếm thấy ở khu vực lân cận, cũng là hy vọng để hắn cứu được phụ mẫu của mình.
Trên đường đi, hắn tình cờ gặp được Tống Du cũng đang xuống núi.
Mặc dù hắn và vị Tống tiên sinh kia chỉ có duyên gặp mặt một lần, tuy nhiên đối xử với người khác cũng cần có lễ nghĩa, mặc dù hắn chỉ nói chuyện hai câu với đối phương, nhưng đối phương đã hỏi địa chỉ nhà hắn, nói rằng nếu có duyên sẽ tới xem và giúp đỡ. Chưa nói tới việc lời hắn đối phương là chân thành hay giả ý, có thể đi được thật sự hay không, chỉ ít như vậy cũng đã tạo một cảm giác rất tốt đối với hắn.
Hình như Tống tiên sinh không xảy ra chuyện gì cả.
Từ Mục cũng muốn đi xem thử, thế nhưng đầu tiên là khoảng cách từ chỗ này tới ngọn núi bên kia rất xa, chờ hắn đi tới chỉ sợ tất cả đều đã cháy hết rồi, thứ hai là lúc nãy có một nhóm âm sai âm quỷ đi ngang qua đây, không biết bọn chúng đã đi xa chưa, bây giờ hắn mà quay lại há chẳng phải là vừa hay đuổi theo kịp bọn chúng hay sao, đến lúc đó, có khi nào đám âm sai kia lại cho rằng hắn muốn đi theo cùng bọn chúng hay không?
"..."
Do dự rối rắm một hồi, hắn bỗng nhiên thấy hình bóng của hai đạo sĩ đi tới.
Hắn nhìn kỹ lại, đó là hai tiểu đạo sĩ.
Là hai tiểu đạo sĩ của Lôi Thanh Quan!
"Tiểu tiên sinh..."
Từ Mục cũng không hề sợ hãi, hắn lập tức chạy tới, giữa đường còn vấp vào cỏ té một cái, lúc này hắn đã đi tới đường lớn.
"Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao lại cháy?"
"Tại sao mọi người lại chạy ra đây?"
"Tống tiên sinh và quan chủ thế nào rồi?"
Thế nhưng, hai tiểu đạo sĩ như giống như bị dọa quá mức sợ hãi, họ chỉ lo chạy, nhiều nhất cũng chỉ là quay đầu nhìn sau lưng, sau đó tiếp tục sợ hãi chạy trốn, không hề để ý tới hắn.
Đồ đạc chất đầy khiến ngực họ căng phồng, đồ trong ngực vẫn đang đung đưa.
Có một thứ gì đó rơi từ trong ngực họ xuống, đụng vào ven đường, họ cũng không quan tâm, Từ Mục nhặt lên xem mới thấy vậy mà lại là một khối 10 lượng bạc trắng. ...
Sau lưng đạo quan, trên ngọn núi nhỏ.
"Khụ, khụ, khụ..."
Đạo sĩ đào mộ ho khan vài tiếng dữ dội, sau đó nhìn chằm chằm Tống Du: "Đã như vậy rồi, tại sao còn chưa ra tay?"
"Tại sao lại phải ra tay?"
"Không phải ngươi muốn khiến ta hồn bay phách tán sao?"
"Tại hạ nói muốn ngươi hồn bay phách tán lúc nào?"
"Hả"
"Ta để túc hạ tự lựa chọn, đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Tống Du nghiêm túc nhìn hắn.
"Không lẽ túc hạ cho rằng ta đang gạt ngươi à?"
"..."
Ánh mắt của đạo sĩ đào mộ cứng lại, vừa ho khan vừa nói.
"Ngươi muốn chờ ta thành quỷ, sau đó mới tra tấn hồn phách... khụ, khụ... của ta."
"Xem ra ngươi đã từng làm chuyện như vậy."
Tống Du ngừng một lát.
"Tuy nhiên ngươi hiểu lầm rồi, ta hoàn toàn không hề độc ác giống như ngươi."
"Vậy ngươi định..."
"Không biết túc hạ đã từng nghe nói tới tới địa phủ chưa?"
" Địa phủ..."
"Mặc dù địa phủ chưa được hình thành, tuy nhiên thiên đạo đã có sự thay đổi, vì để đối phó với quỷ hồn ngày càng nhiều, quốc sư đã lập nên âm sai, chuyên môn đi góp nhặt quỷ mới ở khắp nơi."
Tống Du kiên nhẫn giải thích.
"Không biết túc hạ có bao giờ nghe nói về truyền thuyết bách quỷ dạ hành ở phương Bắc chăng?"
"..."
Đạo sĩ đào mộ dường như đã không nói nên lời.
Tống Du vẫn không có ý định dừng lại.
"Nói ra mặc dù địa phủ vẫn chưa được hoàn thành, tuy nhiên ở Nghiệp Sơn, Phong Châu đã có Quỷ thành, nghe nói quỷ đi vào nơi đó, cho dù là yếu hay mạnh đều sẽ bị quốc sư thẩm vấn trước. Nếu như lúc còn sống từng làm chuyện đại ác thì sẽ bị lửa thiêu đốt. Mặc dù tại hạ không biết quốc sư rốt cuộc muốn làm gì, nhưng điều này cũng không có gì sai."
"Hà..."
Đạo sĩ đào mộ bỗng hít sâu một hơi, bộ ngực phồng lên, phát ra âm thanh khó nghe.
Luồng hơi này cứ chậm chạp không chịu thở ra ngoài.
Mèo Tam Hoa đứng ở một bên bị âm thanh này hấp dẫn, nó thò đầu ra nhìn hắn, tò mò người này dù sao cũng sắp chết rồi, còn định làm gì nữa, Tông Du bèn khom lưng, ôm nó vào trong ngực.
"Phù..."
Khi đạo sĩ đào mộ thở ra, hai chân hắn bỗng nhiên đạp một cái, cả người nằm thẳng ra.
Tống Du quay đầu nhìn sang kiếm khách.
"Túc hạ có sợ quỷ sai chăng?"
"Thư mỗ từng chém mấy chục quỷ sai."
"Vết thương có thể đi lại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận