Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 447: Ngủ Trưa

Hắn không phải sợ đánh không lại, chủ yếu là là vì người luyện võ tương đối nhạy cảm, hắn nhìn lâu chỉ sợ nàng sẽ tỉnh giấc, ảnh hưởng tới việc trộm bảo của hắn.
Hắn lại đi tới phía trước gian phòng thứ tư trước mặt, tiến lại gần cửa sổ.
Trong phòng có một đạo sĩ, người này đang ngồi khoanh chân, không biết đã ngủ hay chưa, bên cạnh có một con mèo, lỗ tai dựng thẳng, cũng không biết đang ngủ chưa.
Nói chung trong phòng rất yên tĩnh.
Hắn lại dời tầm mắt, trên giường có một bọc hành lý và một cái hộp dài được bọc bằng vải dầu.
Chính là cái hộp này!
"..."
Quỷ thư sinh hít sâu một hơi.
Thật ra, hắn cũng không biết trong hộp này đựng thứ gì, hắn chỉ biết lúc còn sống hắn đã quen thói trộm cắp, cũng chết vì trộm cắp, không biết có phải vì quá chấp niệm với việc trộm cắp mà hóa thành quỷ hay không, tóm lại sau khi biến thành quỷ, hắn vẫn rất yêu thích việc trộm cắp, dần dần luyện thành bản lĩnh không tệ.
Ví dụ như chỉ cần nhìn qua, hắn liền biết được giá trị của đủ loại bảo vật trên thế gian. Ví dụ như lúc hắn đi lại vào ban đêm, dù cho là loại chó vốn có tính nhạy cảm cao cũng khó mà phát hiện ra hắn, thậm chí có nhiều khi hắn đi ngang qua tượng thần trong miếu cũng không xảy ra chuyện gì.
Tối nay, lúc phiêu đãng trong chợ quỷ để tìm kiếm mục tiêu, hắn thấy một tên đạo sĩ đeo một chiếc hộp dài ở trên lưng, hắn cảm thấy đạo vận trong hộp nhiều vô tận, vô cùng huyền diệu, nên cực kỳ kinh ngạc.
Sau này, khi đã nghe ngóng được, hắn cũng biết được một vài tin tức trong miệng những người giang hồ, trong lòng vừa sợ hãi vừa vui vẻ.
Cuối cùng, vui vẻ đã chiến thắng sợ hãi, hắn bèn đi theo tới đây.
Hắn đi theo từ xa, thấy họ đi tới nơi này, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, mãi tới bây giờ, lúc này người đã ngủ say, dù người này là cao nhân tu đạo, hắn cũng có mấy phần chắc chắn.
Phần còn lại chính là kích thích.
Kích thích cũng rất tốt! Kích thích cũng rất tốt!
Đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy kích thích như vậy...
Quỷ thư sinh mở to mắt ra, đứng bên cửa quan sát một hồi, hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không nói ra được nguyên nhân, thấy đạo sĩ và con mèo đều không hề nhúc nhích, thời gian dần dần trôi qua, hửng đông sắp tới, hắn không dám kéo dài nữa, hắn khẽ cắn răng, sau đó ra quyết định.
Hắn im hơi lặng tiếng, cả người biến thành một làn khói xanh, chui vào trong phòng từ cửa sổ.
"Xoẹt!"
Mèo Tam Hoa đang nằm co ro bống nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào làn khói xanh.
Khói xanh rơi xuống đất, biến thành hình người.
Quỷ thư sinh vừa chui vào phòng đã phát hiện có điều gì đó không đúng...
Dương khí bên trong căn phòng này vậy mà lại nồng đậm như thế!
Thậm chí còn nồng đậm hơn mấy phần so với giữa trưa hôm nay, nhưng dương khí lại không hề tỏa ra bên ngoài.
Cả gian phòng tràn ngập linh lực chí dương chí cương, nơi này đối với âm hồn dã quỷ mà nói chính là Luyện Ngục, yêu quỷ đi vào bên trong, cũng giống như người bình thường đi vào lò lửa.
"!"
Gương mặt quỷ thư sinh nhất thời trở nên méo mó, hắn cuộn cả người lại, muốn kêu đau, nhưng lại không dám phát ra tiếng.
Hắn nhìn lên phía trước, mắt đối mắt với mèo Tam Hoa.
Ban đêm, ánh sáng phản chiếu trong mắt mèo trông vô cùng đáng sợ.
"Không hay rồi!"
Thư sinh quỷ nói thầm một tiếng, hắn quay người định bỏ chạy.
Sau đó, hắn phát hiện bản thân không thể nhúc nhích.
Hắn nhìn thêm cái nữa, đạo sĩ kia cũng đã mở mắt ra.
Ánh mắt của đạo sĩ vô cùng bình tĩnh.
"Vù..."
Ngọn đèn dầu ở trong phòng sáng lên, dần dần chiếu sáng toàn bộ gian phòng.
Quỷ thư sinh ở bên trong căn phòng tràn ngập dương khí, hắn như đang trải qua cảm giác bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt lúc hắn mới biến thành quỷ, vô tri đi ra ngoài vào ban ngày.
Nhưng hắn không thể cử động, chỉ đành nhìn vào đạo sĩ ở trước mặt, cắn răng nói.
"Tiên sư tha mạng..."
Đạo sĩ còn chưa lên tiếng, mèo Tam Hoa bên cạnh hắn đã đứng lên, nó phất đầu một cái, tò mò nhìn chằm chằm thư sinh quỷ, mở miệng nói tiếng người.
"Ngươi đến phòng trọ của chúng ta làm gì? Có phải muốn trộm tiền của chúng ta không?"
"Vô ý mạo phạm..."
"Vô ý mạo phạm - "
Quỷ thư sinh bị cơn nóng giày vò đến cùng cực, đã vậy mèo Tam Hoa còn hết lần này tới lần khác học theo cách nói chuyện của hắn, khiến hắn vừa đau vừa tức.
Đạo sĩ cúi đầu sờ chiếc đuôi của con mèo, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn quỷ thư sinh, cuối cùng cũng nói chuyện.
"Không biết túc hạ tới đây có chuyện gì?"
"Tại hạ chỉ là đi ngang qua..."
"..."
Đạo sĩ nghe xong, hắn nhếch miệng, quay đầu sang nói với con mèo bên cạnh.
"Tam Hoa nương nương, hắn lừa chúng ta."
"!"
Sắc mặt của mèo Tam Hoa lập tức ngưng đọng, nó ngẩng đầu lên đối mắt với đạo sĩ, sau khi xác nhận, lúc xoay đầu qua nhìn quỷ thư sinh, gương mặt nó trở nên hung dữ, nó thổi một hơi về phía tiểu quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận