Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 311: Ngọn Núi Này Có Tà Tính

Ngô nữ hiệp dừng lại, liếc hắn một cái:
"Sớm biết phải thường xuyên ra ngoài làm những việc này, ngươi nên nuôi con ngựa kia của ngươi trong thành."
"Dù sao ta cũng không cưỡi."
"Ồ, ngươi không biết cưỡi."
"Coi như du xuân."
"Thật nhàn rỗi."
Ngô nữ hiệp không nói gì, lại nhìn trái nhìn phải, tiếp tục nói:
"Nghe nói núi Nhạn Hồi rất lớn, cỏ cây xanh um tùm, tìm một sơn quái lớn lên trong núi lại tinh thông biến hóa, chỉ sợ cũng không dễ dàng, đến lúc đó xem đạo trưởng tiên sư có thủ đoạn thần tiên gì, chỉ cần tìm được, trước tiên hãy giao cho ta, ta muốn xem sơn quái kia có giống như quỷ hồn không, đao không chém được."
"Đi lại xem."
"Nghe nói ngọn núi này còn có tà tính."
"Phép tà tính là sao?"
"Ở núi Nhạn Hồi luôn có những yêu ma quỷ quái hại người, không phải sơn quái thì chính là dã quỷ, hoặc là yêu quái thành tinh, bắt được con này thì có con khác, giết không hết."
"Chắc hẳn do linh khí dồi dào nên mới thúc đẩy yêu quái sinh trưởng, yêu quái nhiều sẽ không chịu nổi mà dụ hoặc hại người."
"Lợi hại, đạo trưởng..."
Ngô nữ hiệp nói một câu 'Lợi hại, đạo trưởng' giống như câu 'Ven đường này có một tảng đá' thoải mái tùy ý.
Tám mươi dặm đường, đi nhanh cũng mất nửa buổi chiều.
Ngô nữ hiệp thường cưỡi ngựa chạy trước hỏi đường, cam đoan không đi sai đường, có khi đùa giỡn ở phía trước chờ bọn họ , có khi cũng chạy về đón, nói chuyện phiếm đông tây với họ.
Mắt thấy sắp đến núi Nhạn Hồi.
Đúng lúc gặp được một lão già ven đường, Ngô nữ hiệp lập tức mở miệng hỏi đường.
"Lão nhân gia, phía trước là núi Nhạn Hồi."
"Các ngươi đến đó làm gì?"
"Chúng ta muốn đến huyện ở phía trước, muốn đi qua núi Nhạn Hồi, chúng ta đi hai người, có hơi sợ, hỏi một chút để trong lòng nắm chắc."
Ngô nữ hiệp đảo quanh tròng mắt, nói:
"Không biết núi Nhạn Hồi ở phía trước hay chúng ta đã vô tình đi qua, nếu đi qua là tốt rồi."
"Vậy các ngươi phải cẩn thận, núi Nhạn Hồi ở ngay phía trước, cách mười dặm nữa."
Lão già dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá bọn họ:
"Trên núi kia gần đây có sơn quái náo loạn, còn lớn hơn cả trâu, rất dọa người. Mấy lần quan phủ phái người đến bắt nhưng cũng không bắt được, nghe nói nếu không bắt được nữa thì sẽ phái quan binh đến đốt núi. Rất nhiều người muốn đi qua chỗ đó, đều vội vàng, tụ tập một nhóm người cùng nhau đi qua, yêu quái trên núi thấy nhiều người cũng không dám đi ra làm loạn."
"Đa tạ lão nhân gia."
"Không có gì không có gì..."
Lão già vẫy tay, cõng cái gùi sau lưng đi xa.
Ngô nữ hiệp liếc nhìn Tống Du.
Tống Du chỉ cười cười:
"Nữ hiệp cẩn thận."
"Nghe nói sơn quái kia còn có thể biến hóa, sẽ biến thành cỏ cây trên núi, không biết có bản lĩnh biến thành người hay không."
Ngô nữ hiệp mím môi:
"Hành tẩu giang hồ, cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu."
"Có lý."
Đi về phía trước hơn mười dặm là đến núi Nhạn Hồi.
Ngọn núi này cao, xuyên thẳng vào những đám mây.
Ngô nữ hiệp ngẩng đầy, không khỏi nhíu mày:
"Một ngọn núi lớn như vậy, cho dù thần tiên muốn tìm được một con yêu quái trốn ở đâu, sợ là phải lục soát cả ngọn núi một lần đúng không?"
"Có lẽ là vậy."
"Ngươi có biện pháp gì không?"
Ngô nữ hiệp quay đầu nhìn về phía đạo sĩ bên cạnh.
Đã thấy đạo sĩ ngẩng đầu lên nhìn một gốc cây đại thụ bên cạnh.
Nhìn kỹ mới phát hiện ra trên cây có một tổ chim.
Là có ý gì?
Ngô nữ hiệp tỏ ra nghi hoặc, đột nhiên thấy trong tổ chim có động tĩnh, một cái đầu chim màu đen chui ra.
Đó có phải là một con quạ không?
Lại thấy đạo sĩ chắp tay hành lễ với con quạ kia:
"Tại hạ họ Tống tên Du, rất vui được gặp. Nghe nói trên ngọn núi này có yêu quái làm loạn, người ở bên đường không biết đã từng thấy chưa, có thể nói cho tại hạ biết nó thường ở chỗ nào không?"
Điều đó có thể không?
Ngô nữ hiệp chớp chớp mắt, nhìn đạo sĩ này, lại nhìn con quạ kia.
"Quác!"
Chỉ thấy con quạ đen quay đầu, nhìn về phía đỉnh núi xa xa, kêu một tiếng, âm thanh ảm đạm.
"Có đường lên núi không?"
"Quác-"
"Đa tạ."
Đạo sĩ chắp tay, lấy ra một gói thức ăn từ trong hầu bao, mở lá rau ra, bên trong đều là thịt băm, hắn lấy một ít rồi để bên cạnh lá Ba Mao."
"Một ít thịt băm, không thành kính ý."
"Quác-"
"Đi thôi."
Đạo sĩ đi trước về phía ngọn núi bên kia.
Ngô nữ hiệp mở to hai mắt, nói thật, trước kia nàng chưa từng nghĩ đến, biện pháp của đạo sĩ chính là như vậy.
"Lợi hại, đạo trưởng..."
Ngô nữ hiệp vui tươi hớn hở, cầm đao đuổi theo. ...
"Xin hỏi túc hạ."
"Ồ-"
"Đa tạ..."
"Thì ra hươu gọi như vậy."
Ngô nữ hiệp nhìn con nai nhỏ dần dần biến mất trong rừng, có chút lưu luyến không rời, lại chép miệng, ngoại trừ sáng nay, nàng đã phải ăn cháo mấy ngày, suýt chút nữa nước mắt chảy từ khóe miệng xuống.
Nhưng người trong giang hồ có sở thích riêng, đặc biệt là những người xuất thân từ gia tộc danh tiếng, cho dù đạo sĩ bên cạnh không nói gì nhưng nàng cũng biết, hươu đã chỉ đường cho bọn họ, bản thân không thể vừa hỏi xong đã rút đao ra, vậy sẽ đuối lý. Càng không nói đến đạo sĩ bên cạnh, mỗi lần hỏi đều rất cung kính, cực kỳ lễ phép, hơi thông minh một chút cũng biết không nên đùa giỡn dã man vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận