Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 974: Không Hề Nói Chuyện

Giọng nói không biết truyền từ đâu tới, giọng nói đó ồm ồm, vô cùng to lớn, đồng thời mặt nước cũng không ngừng run rẩy, giống như đang sôi lên lại cũng không giống như vậy, chỉ có vô số hạt nước nhỏ bắn lên.
"Trời ạ! Rồng!"
Người lái thuyền ngã sõng soài trên mặt đất, hoàn toàn không bò dậy nổi.
Một con Đà Long khổng lồ lại ở khoảng cách gần như vậy đã mang tới cho người ta cảm giác sợ hãi và áp bức khó nói thành lời.
"Tại sao túc hạ đi bằng đường thuỷ nhưng lại không hề có ý định giấu giếm?"
Tống Du chống trượng trúc, đối mặt với nó.
"Rõ ràng nhìn thấy trên mặt nước có thuyền, nhưng vẫn không chịu tạm thời dừng lại, từ từ di chuyển, không sợ làm hại tới tính mạng con người à?"
"..."
Đà Long lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, không hề nói chuyện.
Hình như nó cảm thấy mình đuối lý, hơn nữa dù sao nơi này cũng là địa giới nhân gian, bây giờ lại là thiên hạ của nhân đạo, địa phủ sắp hình thành không thể trì hoãn, trên trời lại có thiên cung áp chế, nên nó không muốn xảy ta xung đột với con người, thế là nó nhìn chằm chằm đạo sĩ và nữ tử ở trên thuyền một hồi, sau đó từ từ chìm vào trong nước.
Bóng dáng khổng lồ dần dần biến mất dưới làn sóng biếc.
Lần này tốc độ của nó đã chậm lại, từ từ đi qua.
Chỉ là lúc đi qua bên dưới chiếc thuyền, nó lại vẫy đuôi một cái, sau đó nhanh chóng tăng tốc, một cơn sóng dâng lên lần nữa, khiến cho thân thuyền lắc lư một hồi.
Sau đó, nó mang theo cơn sóng nhanh chóng rời đi.
"Long vương lão gia."
"Long vương lão gia!"
"Trời ạ!"
Lúc này, người lái thuyền mới bắt đầu hô lớn.
Thời đại này, con người đa phần đều gọi những thứ không biết là rồng, thói quen này có hơi điên rồ, thỉnh thoảng, mọi người không chỉ gọi những thứ có dáng vẻ gần giống rồng là rồng, mà khi gặp những thứ bắt 8 cây sào cũng không liên quan gì tới rồng, ví dụ như một luồng ánh sáng, hay một loại yêu quái không biết tên nào đó bất ngờ xuất hiện rồi lại bất ngờ biến mất, đôi khi là những thứ khác mà người ta không thể giải thích được, khi mọi người nhìn thấy chúng, bởi vì không biết chúng rốt cuộc là thứ gì nên rất có thể sẽ nói đó là rồng.
Đừng nói là con Đà Long này.
Cho dù nó chỉ lộ một phần ra khỏi mặt nước, nhưng với dáng vẻ khổng lồ khó mà tưởng tượng đó, quả thực trông rất giống loại rồng trong truyền thuyết.
Mặt nước từ từ khôi phục lại sự yên tĩnh, nước dần dần quay về màu xanh đậm, chỉ có bụi cỏ và cây cối ướt đẫm, bị đẩy ra ở hai bên bờ đã chứng tỏ vừa rồi có một thứ vô cùng to lớn đã đi qua đây.
Mặt nước xanh thẳm không nhìn thấy đáy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi ở chỗ ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được ở dưới nước có gì.
Người lái thuyền được Tống Du an ủi một hồi mới cả gan tiếp tục đi lên phía trước, Tống Du đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa, chìm vào suy nghĩ."Vị này..."
Tống Du nhìn lên phía trước, lên tiếng hỏi.
"Túc hạ muốn tìm Đà Long của Việt Châu à?"
"Bây giờ Đại Yến dường như chỉ còn một loại Đà Long tồn tại, dáng vẻ của nó rõ ràng không giống con lúc nãy, trừ chi ở Việt Châu ra, chỉ e khắp thiên hạ này không còn con cự đà thành tinh nào lớn như vậy nữa."
Giọng nói bình ổn, dịu dàng truyền tới từ bên cạnh đạo sĩ, giọng nói không lớn.
"Thế nhưng bạn cũ của Vãn Giang không phải nó, đạo trưởng cũng thấy rồi đấy, nó chưa từng gặp ta, ta cũng chưa từng gặp nó."
"Mặc dù chúng ta và Đà tộc Việt Châu cùng sống ở Việt Châu, cũng cùng là đại yêu được truyền từ thời thượng cổ, thế nhưng khoảng cách lại không gần, quả thực không thường xuyên giao thiệp."
Thị nữ ở sau lưng nữ tử nói, sợ người lái thuyền nghe thấy, giọng nói của nàng cũng được ép xuống rất thấp.
"Hiện giờ, trong số những đại yêu của Đà tộc, chúng ta chỉ biết một con mà thôi, những con còn lại đều rất xa lạ."
Nói xong, thị nữ cười hì hì.
"Tuy nhiên, trông tác phong hành sự của con cự đà kia, chắc chắn nó chính là chi của Việt Châu. Táo bạo nhưng lại không hung tàn, ngu xuẩn nhưng lại không lỗ mãng, lạnh lùng nhưng không khát máu. Tra xét nguyên nhân, chỉ e những con cự đà vừa hung tàn lỗ mãng, vừa lạnh lùng khát máu đều đã chết sạch giữa đường, không được truyền xuống nữa."
"Nghe nói Đà tộc Việt Châu có không ít đại yêu à?"
"Mặc dù bây giờ là thiên hạ của nhân đạo, nhưng dù sao Đà tộc cũng được truyền từ thời thượng cổ."
Vãn Giang cô nương bình tĩnh nói.
"Vẫn còn có chút nền móng."
"Bạch Tê nhất tộc, trừ tên Bạch Tê đại vương bị điên kia ra, không phải vẫn còn những đại yêu khác à?"
Thị nữ bổ sung thêm.
"Bây giờ những tên kia đã bị thiên cung vạch tên, định tiêu diệt toàn bộ."
"Tính ra, tộc chúng ta cũng xem như sa sút nhất."
"Đây là chuyện sớm muộn, bọn chúng chỉ là chống cự lâu hơn chút mà thôi, thiên đạo thay đổi, nền móng có dày tới đâu, cũng không thể tránh khỏi bị hao mòn."
"Hai vị đang tự an ủi bản thân đấy à?"
"..."
"..."
Trong lòng Tống Du rất hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục nhìn lên phía trước, nhỏ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận