Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 610: Cho Ta Vài Cái Bánh Bao

Tiểu nhị tiến vào chào hỏi bọn họ, vô cùng cần mẫn:
"Chẳng hay hai vị khách quan dây muốn dùng gì ạ?"
"Ở đây buổi sáng có món gì?"
"Dạ có bánh hấp, bánh bao, bánh bao thịt ngựa là đặc sản của tiểu điếm, bánh bao ruột già, hôm nay còn có bánh bao thịt lừa, ngoài ra còn có bánh canh thịt lừa nữa."
Tiểu nhị vừa cười vừa nói với bọn họ:
"Trước kia sáng sớm chỗ chúng tôi còn có điểm tâm, nhưng mà mấy năm trở lại không còn như trước nữa. Đầu bếp lại ở lại đây luôn, nếu như tiên sinh nếu muốn ăn điểm tâm thì cần phải thông báo trước một ngày, tiểu nhân mới dặn đầu bếp chuẩn bị được."
"Không sao, không sao."
Tống Du cười nói:
"Vậy cho ta một cái bánh bao ruột già, một chén bánh canh thịt lừa đi, thêm chút thịt lừa, tính tiền luôn cũng được."
"Cho ta vài cái bánh bao là được."
Kiếm khách cũng rất tùy ý gọi món.
"Cho thêm một bát sữa đậu nành, nếu không có thì cho ta một chén canh nóng cũng được."
"Dạ vâng, có ngay."
Tiểu nhị đáp một tiếng liền đi xuống bếp.
Tống Du nhìn trái nhìn phải một lượt.
Hòa Châu trước đó không có chiến tranh hay yêu ma họa loạn, nói chung thì cũng không tệ lắm. Hệ thống tửu lâu cũng vẫn còn đó, chỉ là có phần cũ kỹ và quạnh quẽ. Trên tường bên trái treo rất nhiều mộc bài, viết tên món ăn, có nhiều tên không cách nào nghe ra là món ăn gì, rất nho nhã. Trên bức tường phía đối diện thì lưu lại rất nhiều vết mực, có thể tưởng tượng được lúc trước gian tửu lâu này cũng là chỗ phong nhã văn nhân sĩ tử Hòa Châu thường tụ tập. Có điều hôm nay gian tửu lâu này vẫn còn tồn tại ở nơi đây, dân chúng địa phương cũng lui tới không ít, nhưng những nhân sĩ phong nhã trước kia có lẽ không còn lui tới nhiều như trước nữa.
Vậy nên gian tửu lâu lớn như vậy, nhưng lại phải bày sạp ở cửa, sáng sớm bán bánh bao hấp.
"Đồ ăn đến rồi..."
Tiểu nhị bưng bánh bao cùng bánh canh đến.
Ngoài ra còn có một đĩa thịt lừa nhỏ.
"Xin đa tạ."
"Các vị tiên sinh xin cứ từ từ thưởng thức."
"Được rồi."
Tống Du gọi tên tiểu nhị này lại, tò mò hỏi: "Vừa rồi lúc bọn ta ở trên lầu, có nghe thấy âm thanh huyên nào ở bên ngoài. Ta có đẩy ra cửa sổ xem thì thấy phía dưới có một đám đạo sĩ đi qua, nhìn qua khá phô trương, không biết lai lịch bọn họ ra sao?"
"Người mà khách quan hỏi chính là Vĩnh Dương Thượng Tiên?"
"Hình như ta có nghe bọn họ kêu như vậy."
"Khách quan từ đường xa đến, đương nhiên có điều không biết."
Tiểu nhị dừng bước, cười nói với hắn:
"Huyện Cảnh Ngọc bọn ta có một đạo quán tồn tại đến gần trăm năm, tên là Huyền Lôi Quan, vô cùng linh nghiệm. Nghe đâu mấy chục vị đạo trưởng trong đạo quán đều là cao nhân có đạo hạnh, vị Vĩnh Dương Thượng Tiên vừa rồi tiên sinh gặp chính là quan chủ. Truyền thuyết nói rằng ngài ấy đã được hơn một trăm tuổi. Đạo quán này chính là do chính tay ngài ấy xây dựng nên khi còn trẻ. Mọi người đều nói ngài ấy đã đắc đạo, vốn có thể phi thăng thành tiên, chỉ là yêu ma ở Hòa Châu vẫn còn tàn sát bừa bãi, nên ngài ấy mới ở lại thế gian, trảm yêu trừ ma, phổ tế thế nhân."
"Vốn có thể phi thăng thành tiên sao?"
"Những người lớn tuổi ở đây đều nói như vậy."
"Truyền thuyết dân gian."
"Đúng vậy, đều là truyền thuyết dân gian!"
"Vị Vĩnh Dương Thượng Tiên này rất được bách tính kính trọng."
Tiểu nhị lại nói với hắn:
"Hiện giờ phương bắc đang loạn lạc, Hòa Châu lúc này lại không ít yêu ma, cũng chỉ Phổ Quận chỗ ta yên ổn một chút, tất cả mọi người đều nói, lấy tu vi Vĩnh Dương Thượng Tiên, sớm có thể phi thăng thành tiên. Nhưng ngài ấy lại nguyện ý ở lại chỗ chúng ta, phù hộ dân chúng địa phương, dân chúng Cảnh Ngọc chúng ta a, tất nhiên phải tôn kính ngài ấy nhiều một chút."
"Nếu theo như lời nói vừa rồi, Phổ Quận được yên ổn như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ vào công lao của vị Vĩnh Dương Thượng Tiên này hay sao?"
"Chuyện này..."
Tiểu nhị có chút khó xử:
"Cũng không phải nói như vậy..."
"Vậy phải nói thế nào?"
"Phổ Quận so với các quân khác ở Hòa Châu yên bình hơn, đương nhiên việc này là nhờ vào lớn nhất của Quận thủ đại nhân là lớn nhất. Thế nhưng công lao của Vĩnh Dương Thượng Tiên cũng không thể khinh thường."
Tiểu nhị hiển nhiên biết Tống Du là người quen cũ của Quận thủ, cũng biết gian phòng ở tửu lâu của Tống Du là người thân cận của Quận thủ đích thân tới đặt. Mới đêm qua bọn họ còn cùng nhau ăn cơm, vậy nên hắn cũng phải chú ý lời nói của mình.
"Giống như chuyện yêu ma ở ngoài thành bị tiêu trừ, phần lớn là nhờ vào đêm giông bão, bọn chúng đều bị sét đánh chết, mà mọi người đều biết đạo quán mà Vĩnh Dương Thượng Tiên đang tu hành có tên là Huyền Lôi Quan, Vĩnh Dương Thượng Tiên cũng có pháp thuật đưa Thiên Lôi tới, đây cũng là chuyện khó nói."
"Theo lời ngươi kể thì đây cũng là một vị cao nhân vì dân trừ hại."
"Chuyện đó là đương nhiên."
"Đa tạ đã giải thích nghi hoặc trong lòng tại hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận