Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 133: Không Còn Phòng

Đường phố chật hẹp đầy người đến và đi.
Người giang hồ vẫn thường dẫn theo ngựa, con la và cũng có cả lừa, nhưng mà lừa vốn ốm yếu, được mấy người có học và Đạo giáo yêu thích, nhưng không được người giang hồ ưa thích. Hơn nữa người giang hồ còn mang theo vũ khí, đường phố vốn chật hẹp lại càng trở nên khó di chuyển, không vị va chạm ngựa thì cũng là bị kiếm đụng vào.
Người dân ở đây như bắt kịp hội chùa ở Dật Đô.
Có lẽ đây vốn là hội chùa của người giang hồ.
Nhưng mà nhiều người như vậy, Tống Du khó mà không nghi ngờ...
Làm sao tìm được chỗ ở trong thành?...
"Không có phòng..."
"Xin lỗi khách quan."
"Sớm đã không còn phòng."
"Trong thành còn phòng nào không?"
"Đều đã kín..."
"Khách quan à, rất xin lỗi, tiểu điếm của chúng ta ngay cả phòng củi cũng không thể ngủ được! Gần đây, ở ngoại thành sông Liễu có đại hội, rất nhiều người giang hồ ở khắp mọi miền nam bắc đều đến đây, không chỉ lữ quán trong thành, ngay cả quán trọ bình dân ngoài thành và các chùa miếu cũng đều chật kín, rất nhiều người tùy tiện tìm một ngõ nhỏ, mặc kệ là có hàng quán hay không có hàng quán, có mái che hay không có mái che, đều xem đất là giường mà nằm tạm."
Tống Du hỏi nửa ngày nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối.
Có lẽ mấy ngày gần đây có quá nhiều người đến hỏi phòng, có người bị hỏi đến mức thấy cảm thấy phiền phức nên dễ nóng nảy cau có.
Cuối cùng có một vị chủ tiệm tốt bụng, thấy hắn là đạo nhân nên nói với hắn không ít lời, hơn nữa còn nói:
"Bất quá nếu khách quan thật sự không thể ăn ngủ ở đầu đường xó chợ, tiểu nhân đề xuất hai ý kiến này với khách quan vậy."
Tống Du lập tức khom mình hành lễ.
"Mời chủ quán chỉ bảo."
"Một là khách quan đến nhà của những bách tính gần đây gõ cửa hỏi thăm. Một số người thông minh, trong nhà lại không có nữ quyến, lúc này chắc chắn đang trải giường chiếu để bán cho những người giang hồ đến đây, kiếm một số tiền nho nhỏ."
Chủ tiệm là người lớn tuổi cho nên rất kiên nhẫn nói.
"Hơn nữa khách quan là một vị Đạo gia tiên sinh, không thể so với những người hành tẩu giang hồ ngoài kia, lúc gặp những bá tánh tầm thường, nói một vài lời hay, nếu gặp được người có lòng tốt hoặc là bản thân người đó tin vào phật đạo, có thể để cho tiên sinh ở lại."
"Xin hỏi chủ quán, cách thứ hai là gì?"
"Cách thứ hai là đi đến Tẩu Giao Quan ở ngoại thành cửa đông xem thế nào. Chủ quán của đạo quán đó tính tình không tốt, rất nhiều người giang hồ đến xin tá túc lại nhưng hắn đều không chấp nhận, nghe nói những môn đệ giang hồ của các đạo quán đến cầu túc, hắn cũng không đồng ý. Thật ra khách quan có thể đi thử vận may xem sao, nói không chừng vị chủ quán kia có thể đồng ý."
"Đa tạ chủ quán."
Tống Du liên tục cảm ơn vị chủ tiệm, xoay người đi ra đường.
Vẫn có người đến rồi đi.
Tam Hoa Miêu nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy nàng vẫn chưa mở miệng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tống Du dường như có thể nghe được giọng nói của nàng, vì thế hắn nhỏ giọng nói:
"Đi ngoại thành."
So sánh hai đề nghị vừa rồi của chủ tiệm, tuy Tẩu Giao Quan khó để tá túc lại nhưng điều kiện sinh hoạt lại tốt hơn, cũng thanh tịnh hơn, hôm nay vẫn còn sớm, cho nên hắn muốn đến Tẩu Giao Quan thử vận may xem sao.
Có lẽ chủ quán của Tẩu Giao Quan chỉ là không thích những người giang hồ và người học võ, sợ liên lụy đến môn đệ của đạo quán? Hơn nữa, An Thanh đẹp như tranh vẽ, nổi danh như thế, đại hội ở sông Liễu đã tổ chức được hơn hai mươi lần, nghe nói hai vị quan chủ của Phục Long Quan ngao du khắp thế gian đã hơn trăm năm nay, có lẽ họ cũng từng đến nơi này, cũng từng đến đại hội bên sông Liêu, cũng từng băn khoăn về vấn đề tá túc như vậy.
Một người một ngựa đi đến đông thành.
Mèo con sợ bị người khác dẫm trúng, đứng trên lưng ngựa.
Thời buổi này không ít người yêu mèo, thậm chí có nhiều người giang hồ dám đánh dám giết ở ngoài cũng phải quỳ gối dịu dàng hạ mình với mèo con. Tam Hoa nương nương lại rất đẹp mắt, được Khổng đại sư khen ngợi khí chất không tầm thường, trên đường đi có không biết bao nhiêu người phải quay đầu nhìn nàng. Thậm chí còn có người nhướng mày nhìn nàng, thậm chí còn đưa tay chạm vào nàng. Tam Hoa nương nương thật ra có thể ngửi được thiện ý của con người, nhưng nàng cũng không phải là mèo cưng, quen sống một mình nhiều năm, cho nên không thích ứng được với sự trêu chọc này của những người xa lạ.
Né tránh đến mệt mỏi, vào lúc đạo sĩ quay đầu lại, hỏi nàng có muốn được hắn ôm hay không, nàng suy nghĩ một chút rồi nhảy vào trong lồng ngực hắn.
Cả hai bên đều có lợi.
Sau khi ra khỏi thành từ phía cửa đông, hắn nhanh chóng nhìn thấy một khung cảnh cách đó không xa.
Đạo quán không lớn cũng không nhỏ, có sân tường, trên đỉnh của sơn môn còn có một dòng biểu ngữ, phía trên còn có chữ viết mạ vàng như bút tẩu long xà*
*bút tẩu long xà: nét chữ như rồng bay rắn chạy
Bạn cần đăng nhập để bình luận