Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 926: Mèo

Thịt dê vốn đắt nhất.
"Thịt dê là thuốc bổ vào mùa đông, có thể chống gió lạnh, bổ sung khí huyết, mùa đông ăn thịt dê là thích hợp nhất."
Đạo sĩ vừa đi vừa nói với nó.
Trước giờ con mèo đều có rất nhiều câu hỏi, trong lòng nó nghi ngờ, muốn hỏi rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng ngặt nỗi nó lại là con mèo, ở đây lại có nhiều người như vậy, nó không thể nói chuyện, chỉ đành cố nhịn, im lặng đi theo phía sau đạo sĩ, coi hắn dùng tiền.
Chỉ thấy trước tiên, đạo sĩ mua vài cân thịt dê, hai con cá trích, cắt một miếng đậu hũ nhỏ, tìm kiếm gần một nửa chợ Tây mua được một nắm đậu hà lan, thuận tiện mua không ít hương liệu. Hắn mua để chuẩn bị cho lần rời kinh sắp tới, sau khi rời khỏi kinh thành không dễ gì để mua đầy đủ những món hương liệu này với chất lượng như mong muốn, ít nhất cũng phải chuẩn bị đủ số lượng để đi tới Dương Đô.
Sau khi mua xong hương liệu, ngửi hương vị, nếu không mua một cân thịt bò và nửa con gà quả thực cảm thấy thiếu chút ý nghĩa.
Đạo sĩ quay đầu lại bàn bạc với con mèo.
Con mèo không có ý kiến gì, có lẽ cũng đã đồng ý.
Đạo sĩ tiêu không ít tiền, lúc này hắn mới mang đồ vật và con mèo chậm rãi đi qua Trường Kinh, quay về nhà bắt đầu bận rộn.
Tam Hoa nương nương biến thành hình người, nó ngồi trước bếp lò thành thực nhóm lửa, vừa nhóm lửa vừa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cử động của hắn, không biết chỉ đơn giản là nghi ngờ hay ẩn ý tỏ vẻ hắn đã dùng rất nhiều tiền.
"Ông nấu canh thịt dê tại sao còn mua thêm hai con cá?"
"Tam Hoa nương nương có điều không biết, ở quê hương của ta, khi nấu canh thịt dê phải cho thêm cá trích vào."
Tống Du bật cười, trong lúc bận rộn, hắn vẫn nói chuyện với nó.
"Tam Hoa nương nương có biết chữ Tiên được viết như thế nào không?"
"Biết."
"Viết như thế nào?"
"Viết như thế này!"
Tiểu nữ đồng tiện tay rút một cây củi do nó tự chọn để đốt những cây củi khác từ trong bếp lò ra, khoa tay vài đường giữa không trung.
"Chữ Ngư (cá) và chữ Dương (dê) ghép lại thành chữ Tiên, vì thế ở quê hương của ta, canh thịt dê đều được cho thêm cá trích vào, nấu cá trích lên, nấu đến thành màu trắng, cho thịt dê vào nấu cùng, cho đến khi thành một nồi canh trắng như sữa, vô cùng thơm ngon."
Tống Du rất có kiên nhẫn.
"Vậy không gọi là canh thịt dê nữa, gọi là canh cá thịt dê."
"Tam Hoa nương nương thông minh."
"Cũng có thể gọi là canh tiên nhục!"
"Tam Hoa nương nương học một suy ra ba."
"Có thể cho thêm thịt chuột vào không?"
"..."
"Cá ăn ngon, chuột cũng ăn ngon, chắc chắn ăn sẽ càng ngon."
"..."
"Tại sao ông không nói chuyện nữa?"
"Tam Hoa nương nương thật có tinh thần sáng tạo!"
"Tinh thần sáng tạo?"
"Lời khích lệ."
"Đúng vậy!"
Tiểu nữ đồng nghiêm túc gật đầu, tiếp tục cho củi vào.
Nó thổi một hơi, lửa trong bếp lập tức vù một tiếng nhanh chóng to lên.
Sau khi nhóm lửa xong, nó ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ đang bận rộn.
Bên ngoài có gió lạnh, trong bếp lò ấm áp, khiến cho khu vực phía trước bếp lò trở nên vô cùng ấm áp, thêm vào đó, thực chất không gian cũng rất nhỏ, vì vậy nên càng thêm ấm áp. Tam Hoa nương nương thích khung cảnh như vậy. Thêm vào đó, đạo sĩ ở trước mặt bận tới bận lui, vừa tạo ra đủ loại âm thanh, vừa nói chuyện với nó, khói lửa dâng lên, dễ dàng khiến cho nó có cảm giác yên tâm.
Nếu như có thể cứ nhóm lửa mãi thì tốt rồi.
Tam Hoa nương nương không khỏi suy ngẫm.
Nhưng động tác của đạo sĩ trước mặt rất lưu loát, hắn nhanh chóng nấu xong thịt gà và thịt bò, cũng đã bắt đầu hầm canh thịt dê.
Đạo sĩ lau tay, bắt đầu rảnh rỗi.
Hắn cúi đầu xuống, tiểu nữ đồng đang ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt giống như biết nói chuyện, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tam Hoa nương nương đang nghĩ gì thế?"
"Muốn đạo sĩ nấu lâu một chút."
"Có thể."
"Tại sao ông lại không hỏi vì sao?"
"Bởi vì ta cũng đã từng trải qua độ tuổi giống như Tam Hoa nương nương, lúc còn bé, ta cũng thích nhóm lửa."
Đạo sĩ mỉm cười nhìn nó.
"Lúc ta còn bé, mỗi ngày ta đều hỏi sư phụ của ta có đi tắm không, bởi vì mỗi lúc đi tắm, nàng đều cần một nồi nước nóng thật lớn, có thể nhóm lửa thật lâu, đáng tiếc nàng lại là một người lười biếng."
Tam Hoa nương nương nghe vậy, có cảm giác mình không thể lừa hắn bất cứ điều gì.
"Hình như ông rất thông minh!"
"Thế nhưng vẫn thua Tam Hoa nương nương một chút."
"Thế nhưng..."
Tam Hoa nương nương chớp mắt mấy cái, nó lại có nghi ngờ mới.
"Chúng ta ăn canh cá thịt dê là đủ rồi, tại sao còn phải mua thêm gà?"
"Mùa đông có thể giữ lâu không hư, có thể ăn thêm vài bữa ngon."
"Thế nhưng mấy ngày nữa ông còn phải đi bái phỏng hồ ly, hỏi nàng ta chuyện gì đó, cũng phải đi mua gà, vậy chúng ta chỉ mới mấy ngày đã phải mua hai con gà."
Mua liên tiếp hai con gà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Tam Hoa nương nương cảm thấy những ngày này không nên trải qua như vậy.
"Ngươi nói cũng có lý..."
Đạo sĩ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tiểu nữ đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận