Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 671: Không Khí Trong Lành

"Đầu bên này là thật đấy..."
Một con chuột tuyết đứng trên mặt đất, hai cái chân nhỏ của nó buông thõng tự nhiên, trông rất ngoan ngoãn, đáng yêu, nó đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tống Du.
Giọng nói của nó lanh lảnh, không cố ý lắng nghe nhưng vẫn lọt vào tai.
Phía trước là một kẽ đất hẹp hơn, cũng cạn hơn kẽ đất vừa nãy, nhưng ngã xuống vẫn có thể chết người.
"..."
Tống Du chỉ nhìn nó một cái rồi nhấc chân đi lên phía trước.
Hắn đi qua khẽ rãnh giống như đi trên đất bằng.
Ở bờ tuyết bên kia có một con hồ ly đang nằm sấp.
Đó là một con xích hồ, miệng nhọn, lông mao khắp người như cành hồng treo giữa trời đông, nó ghé vào mặt tuyết uể oải ngáp dài, trông như một ngọn lửa giữa màn tuyết, tuyết vẫn rơi trên người nó.
Khi Tống Du đi tới gần, nó mới ngoảnh đầu nhìn sang Tống Du, đôi mắt linh động, tò mò hỏi hắn.
"Ngươi cũng am hiểu huyễn thuật?"
Giọng nói của nó giống như đứa trẻ đang nói chuyện.
"Hiểu sơ đôi chút."
"Thế nhưng cho dù ngươi có nhìn ra sơ hở, chẳng lẽ trong lòng không có chút dao động nào ư?"
"Tại sao các hạ lại không dùng chân thân tới gặp ta?"
"Chân thân vẫn đang ở xa."
"Ở nơi nào?"
Xích hồ đương nhiên không trả lời hắn, thấy bước chân của hắn vẫn không hề ngừng lại, đã đi ngang qua người nó, nó chỉ đành ngáp một cái, đứng dậy đi theo.
"Ta là hóa thân của linh vận đầm nước, diện tích của đầm nước trải dài trăm dặm, ta chính là đầm nước, đầm nước chính là ta, Thiên Cung Lôi Bộ và Đầu Bộ Chính Thần hợp lực lại đều không thể giết được ta, ngươi định thu phục ta thế nào?"
"Các hạ dường như đang sợ hãi?"
Tống Du cúi đầu xuống nhìn nó.
"Không biết ngươi đã từng đấu pháp với gia sư ta, hay là bị thương do Lôi Bộ Chính Thần tới tiêu diệt?"
"Ngươi cũng khá thông minh!"
"Trong thế giới loài người chỉ được xem như có chút thông minh, nhưng so với các hạ cũng coi như thông minh hơn nhiều rồi."
"Phía trước lại có khe hở."
"..."
Bước chân của Tống Du dần dần chậm lại.
Phía trước quả thực có một khe rãnh.
Vẫn là khẽ rãnh dài nhìn từ phải sang trái không thấy điểm đầu, không biết dài bao nhiêu, chiều rộng và chiều sâu thì bằng trung bình của hai khe rãnh trước đó.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tống Du.
Không khí trong lành, cảnh sắc tươi sáng, vạn vật hiện rõ trong tầm mắt.
Ngoảnh đầu nhìn sang, con xích hồ kia vẫn đang đứng bên cạnh ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn, đôi mắt của nó giống như hổ phách.
"..."
Tống Du lắc đầu, nửa giả nửa thật mà thôi.
Hắn nhắm mắt suy ngẫm, tay bấm pháp quyết.
Đầu ngón tay xuất hiện linh quang.
Sau đó, đôi mắt hắn lập tức mở ra.
"Di tinh hoán đẩu!"
"Ầm ầm ầm..."
Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.
Đây cũng là một pháp thuật tuyệt diệu.
Truyền thuyết nói rằng người tu hành cao thâm có thể di chuyển vị trí ngôi sao. Đây tất nhiên là một cách nói phóng đại, tuy nhiên pháp thuật này quả thực có thể di chuyện vạn vật trên thế gian. Chuyển bờ sông ở Dật Châu tới Trường Kinh, chuyển cồn cát ở Tây Bắc vào đất liền, thậm chí còn có thể thay đổi vị trí của người, thần, yêu, quỷ, cây cỏ, dã thú.
Tống Du cũng chỉ hiểu sơ về pháp thuật này, không có chút dính dáng nào đến cảnh giới cao thâm, nhưng vẫn có thể di chuyển đất đai non nước ở cự ly gần.
"Ầm!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, mặt đất thay đổi vị trí.
Chỗ khe rãnh đã có thêm một con đường rộng chừng hơn một trượng, phía dưới con đường tiếp giáp với đáy của khe rãnh, vì vậy không thể nói đây là một cây cầu mà nên nói là một con đường.
Hồ ly quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nó lấp lánh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đạo sĩ lại cất bước đi lên phía trước.
Hồ ly bèn ngồi xuống, lấy chân sau gãi ngứa, gương mặt suy ngẫm nhìn hắn chằm chằm.
"Phù..."
Một trận cuồng phong chợt bốc lên trong trời đất.
Cơn gió này rất lớn, chỉ e có thể lật tung mái nhà, phá hủy tất cả phòng ốc, thổi bay những tảng đá lớn, những bông tuyết bay rợp trời tựa như những lưỡi dao đang thổi tới, bay tán loạn với tốc độ cực nhanh.
Đạo sĩ cũng không tránh khỏi bị gió thổi khiến cả người chao đảo, hắn phải bước sang bên cạnh một bước mới có thể ổn định lại cơ thể.
"Phong tức."
Một giọng nói vang lên, cơn gió đột ngột ngừng lại.
"Vù vù!"
"Rống!"
Một tiếng rống lớn và âm thanh nặng nề chợt truyền tới từ phía trước.
Ở đối diện con đường đi qua vực sâu, băng tuyết tích tụ mười mấy năm trên mặt đất hợp lại với nhau biến thành một con vượn tuyết khổng lồ cao chừng hai, ba trượng, nó vỗ ngực, há miệng gầm lên rồi lao về hướng này.
"Lửa lên."
Đạo sĩ giơ cao cánh tay lên, mở lòng bàn tay ra.
Ngọn lửa như cây cột bốc lên từ lòng bàn tay.
Ngọn lửa nào có sức nóng khủng khiếp, lại kéo dài không dứt, bay thẳng về phía con vượn tuyết khổng lồ ở phía trước
"Ầm!"
Cột lửa và con vượn tuyết khổng lồ va vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận