Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 295: Mục Đích Khác

Chương 295: Mục Đích Khác
Có điều lúc này Tống Du không định tiếp tục ngủ tiếp, hắn ngồi ngay bên cửa sổ, vừa cảm nhận gió đêm thổi đến, vừa suy nghĩ về lão đạo.
Hắn đã xuống núi gần ba năm, không biết hiện tại lão đạo thế nào rồi.
Lần sau trở về núi cũng không biết là năm nào tháng nào.
Trong lòng Tống Du có chút lo lắng. Hắn lo rằng sẽ không gặp lại nàng được nữa.
Năm đó lão đạo kia cũng giống như thế -
Xuống núi du lịch, lúc trở lại núi Âm Dương thì Thiên Tính đạo nhân đã chết, chỉ có một vị quỷ hữu kết bạn với Thiên Tính đạo nhân khi hắn đi du lịch khắp thiên hạ đến nhặt xác cho hắn, canh giữa đạo quan.
Lại nghe nói các vị sư tổ trong Phục Long quan đa phần đều như thế, bởi vì đủ loại nguyên nhân không chịu tục duyên, mà đi du lịch khắp thiên hạ tốn thời gian lâu lắm, lúc học thành tài trở về núi đã không còn trẻ tuổi, thu một đồ đệ nuôi lớn, chờ đến khi đồ đệ xuống núi thì sư phụ cũng đã trở thành một lão già khú đế, rất khó chờ được đến khi đồ đệ trở về núi.
"..."
Muốn gửi thư lại cách ngày dài, đêm đen dài đằng đặc.
Hắn đành phải dùng biện pháp này, hy vọng có thể làm lão đạo cũng mơ thấy hắn, làm nàng mất ngủ một đêm.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ mõ cầm thanh.
Đã đến canh năm. ...
Khi trời vừa tờ mờ sáng, từ ngoài thành đã có thương nhân gánh hàng, đẩy xe vào thành. Trường Kinh thực sự rất phồn hoa, mỗi sáng trên con phố này hai bên đường đều có nhiều quầy hàng, hầu hết những người bán hàng đều có vị trí cố định riêng, ví dụ như ở lối vào chỗ Tống Du có một người chị gái bán trứng, một ông già bán rau và một anh chàng thấp bé bán đậu phụ.
Trường Kinh đã cho bọn họ rất nhiều con đường kiếm sống, cũng mang lại vô số tiện ích cho người dân trong thành, nhưng trời còn chưa sáng, lại không biết những người này đã đi được bao xa trên đường núi.
Bên dưới bắt đầu vang đến tiếng nói chuyện.
Đó là của những người trồng và những người bán rau đang nhỏ giọng thảo luận, bàn xem rau bán giá nào, giá tối thiểu cũng không được thấp quá.
Có khi là giọng than thở.
Có khi là tiếng nói chuyện phiếm.
Hỉ nộ ái ố, toàn bộ câu chuyện đều lọt qua ô cửa sổ bay vào phòng.
Tống Du đảo mắt nhìn, bỗng nhiên hắn nhìn thấy ba bóng người đi tới từ phía bên trái đường.
Một ông lão trông không cao, ông ta mặc quan phục, bên cạnh là hai vị phụ tá một văn một võ, ăn mặc một bên quý phái một bên oai phong, nhưng những người buôn bán xung quanh đều như không thấy họ.
Hắn chưa kịp xuống lầu, vị võ quan kia cũng đã phát hiện Tống Du ở cửa sổ, hắn ta nói gì đó với ông lão, chỉ vào hắn, ông già dừng lại, từ xa ông ta chắp tay hướng về phía Tống Du.
Tống Du cũng không đáp, hắn chỉ đáp lễ lại bọn họ, lại vẫy mời bọn họ đi lên.
Không lâu sau, ba vị kia đã bước lên lầu.
"Tiểu thần bái kiến tiên sư."
"Tại hạ cũng chỉ làm phàm nhân, sao sánh nổi hai chữ tiên sư, Thành Hoàng đại nhân là người của vương triều này, cứ theo tục lệ của vương triều, gọi tiên sinh là được rồi."
"Vậy bái kiến tiên sinh."
"Chúc mừng Thánh Hoàng đại nhân."
"Tiểu thần chẳng qua là vừa đánh chết một con trong số bọn yêu quái làm loạn, mà tất cả là nhờ vào phù mà tiên sinh ban tặng, cũng không dám nhận một tiếng chúc mừng."
Thánh Hoàng đại nhân chắp tay lia lịa:
"Nay tiểu thần tới đây, chính là muốn báo cáo với tiên sinh chuyện một con yêu quái đã bị thuộc hạ của võ quan giết chết ngay tại chỗ, do dùng lôi phù của tiên sinh ban cho, lại không nghĩ rằng tiên sinh liệu sự như thần, biết trước được sự việc."
Thánh Hoàng nói xong, dừng một chút:
"Mặc dù mấy ngày trước quả thực là lang tinh giết quan thần triều đình, hiện tại đã bị giết, nhưng theo những gì tiểu thần nhìn thấy, có lẽ vẫn còn có đồng phạm của lang tinh ẩn nấp trong thành, ẩn núp rất kỹ nhưng tiểu thần nhất quyết tuần tra ngày đêm cùng với thuộc hạ và vài vị quan thần, để tìm ra dấu vết của bọn nghiệt súc đó càng sớm càng tốt..."
Tống Du gật đầu.
Vị Thánh Hoàng này vừa đến để báo cáo chiến tích của mình đêm qua, cũng đến để báo vì sao bản thân lại giữ lại hoả phù mà không sử dụng, hắn sợ bản thân hiểu lầm hắn giữ lại để sử dụng cho mục đích khác.
"Nhưng tại hạ thật sự nghi ngờ, cho dù đồng loã của đám lang tinh kia trốn rất kỹ, sao Thánh Hoàng đại nhân lại biết trong thành vẫn còn đồng loã của chúng?"
"Bẩm báo tiên sinh..."
Thành Hoàng đại nhân lộ ra vẻ mặt xấu hổ:
"Mặc dù tiểu thần vô năng, nhưng nơi đây vẫn là Trường Kinh Thành Hoàng, ta vẫn luôn chú ý đến tình hình của Trường Kinh, còn đây là nơi đặt chức tư tế của tiểu thần, cũng tiện để làm."
"Xem ra Thánh Hoàng cũng có tâm thực sự vì dân mà hành sự."
Không hẳn Thành Hoàng có tấm lòng làm những việc thiết thực cho người dân, cũng có thể chỉ là ông ta không muốn cúi đầu làm thần, hoặc có thể ông ta đã nhận ra nếu tiếp tục như vậy thì sẽ là một sai lầm, chuyện ông ta bị phế truất chỉ là vấn đề thời gian, hoặc có thể ông ta còn có suy tính khác, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta vẫn phải chọn điều gì đó hay ho để nói.
Tống Du dừng một chút, rồi lại nói:
" Chuyện chúc mừng Thánh Hoàng vừa rồi không phải là việc Thánh Hoàng đã tiêu diệt con yêu quái vào đêm qua."
"Không biết..."
"Từ đầu tháng đến nay, tại hạ thường xuyên nghe người ta bàn tán về Thành Hoàng đại nhân, đoán chừng mấy ngày gần đây hương hoả so với trước đây hưng thịnh nhiều lắm phải không?"
"Cái này..."
Điều này thật sự chính xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận