Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1001: Nam Nhân Trung Niên

Một con dao găm thò vào bật chốt cửa.
Đêm nay vốn dĩ đã có nửa vầng trăng rằm, nhưng không biết từ đâu một đám mây đen bay đến, vừa vặn che khuất. Căn phòng lúc này tối đen như mực, là thời điểm thích hợp để làm những chuyện khuất tất.
Đáng tiếc trong mắt Tam Hoa nương nương, tất cả mọi hành động đều rất rõ ràng.
Nàng thấy chốt cửa chậm rãi di chuyển.
"..."
Hành động hầu như không phát ra bất kì âm thanh nào, cửa phòng bị đẩy ra với tốc độ cực chậm cực chậm.
Tam Hoa nương nương nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Đứng trước cửa là một tên cao to, khoảng độ hai ba mươi tuổi, trong đám tiêu sư, hắn có thể xem như trẻ tuổi nhất.
Quả nhiên là hắn.
Tam Hoa nương nương biết ngay là hắn, bởi vì người này thoạt nhìn không thông minh nhất trong đám người kia.
Tam Hoa đã đổi tư thế ở bên giường, đem chén nhỏ của mình giấu càng sâu một chút, lập tức mới lại nhìn về phía người này, thấy hắn mò mẫm chung quanh, cẩn thận từng li từng tí tiến vào, lại cẩn thận từng tí hành động, Tam Hoa nương nương đợi một lát hắn cũng mới đi xa mấy thước, lắc đầu, dứt khoát từ trên giường nhảy xuống, đi tới bên cạnh hắn.
Tam Hoa nương nương cũng không lên tiếng gọi, liền đi theo bên cạnh hắn, ngẩng cao đầu nhìn hắn chằm chằm.
Người này đi một bước, nàng đi một bước.
Người này đưa tay sờ soạng, nàng liền ngửa đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn. Người này di chuyển một bước, nàng liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân hắn. Trên gương mặt nàng lúc này không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, nhưng ai có thể biết được ý định hiện giờ của Tam Hoa?
Người này rất cẩn thận, luôn đi sát bên bức tường. Mục tiêu của hắn ta là móc gỗ gần cửa phòng. Nghĩ đến hắn nhìn thấy hôm nay đạo nhân đem bát bỏ vào trong chậu, có dự cảm đại đa số người sau khi vào nhà sẽ đem chậu hoặc là quần áo các loại treo ở chỗ này, vì vậy trước tiên hắn liền tới chỗ này tìm kiếm.
Cái túi quả thực được treo ở đó.
Nhưng cái bát đã đặt ở trên bàn.
Về phần tại sao bát lại được đặt ở trên bàn, thực ra để tránh việc hắn ta không tìm thấy nó và phải lục lọi mọi chỗ.
"..."
Tam Hoa chăm chú quan sát từng động tác của hắn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua đạo sĩ nhà mình vẫn đang ngủ say, nàng hơi do dự. Sau đó, nàng lại hóa thành hình người, đi trở về bên cạnh bàn, kiễng chân cầm lấy chén nhỏ, tự nhiên lại gần, đặt nó vào trong cái túi. .
Toàn bộ quá trình này diễn ra không một chút động tĩnh.
Tiêu khách không hề phát hiện, hắn cứ mò mẫm mãi cho đến khi sờ thấy, đưa tay vào trong, cầm được cái bát nhỏ.
Tiêu sư nhất thời vui vẻ.
Toàn bộ biểu cảm của hắn bị Tam Hoa nương nương thấy một cách rõ ràng.
Tam Hoa nương nương lại biến trở về hình dáng mèo con, nàng nhìn người này đem bát nhét vào trong ngực, lại bắt đầu chậm rãi đi ra ngoài, nhìn trong chốc lát, chờ lúc hắn sắp mò tới cửa lúc, nàng lắc lắc đầu, xoay người lại, nhảy trở lại bên cạnh trên bàn, hướng đèn dầu thổi một hơi.
"Hù..."
Căn phòng đột nhiên sáng rực lên.
"!"
Tiêu khách nhất thời bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng một tay đưa về hướng bên hông, đồng thời xoay người, nhìn vào chiếc giường, rồi lại nhìn cây đèn dầu.
Người đàn ông kia vẫn nằm ngủ trên giường.
Ánh sáng từ ngọn đèn dầu trên bàn chỉ bằng hạt đậu, ở bên cạnh bàn, chỉ có một con mèo tam thể đang ngồi ngay ngắn, nhìn hắn không chớp mắt.
Một con mèo?
Làm thế nào một con mèo có thể thắp đèn?
Tiêu sư trẻ tuổi sửng sốt một chút, cũng không kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy ra ngoài.
Nhưng khi hắn vừa mới quay người lại, hắn ta đã bị dọa đến mức thiếu chút nữa phải kêu lên.
Chỉ thấy ở trong phòng cửa, chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một mãnh hổ với hình thù kỳ lạ. Nó đang nằm nghiêng người ở cửa, chiều rộng của cánh cửa còn chưa bằng một nửa chiều dài có thể của nó. Nó quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Mãnh hổ hai mắt mở to, đồng tử nhọn như kim, nó không nhe răng, cũng không buồn nhếch miệng, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, vô tình đã tạo ra gánh nặng rất lớn cho hắn ta.
Vị tiêu khách kia mới phát hiện có điều gì đó không đúng.
Toàn thân hắn run rẩy cứng ngắc, hắn từ từ quay đầu lại.
Chỉ thấy con mèo kia vẫn ngồi ngay ngắn trên mặt bàn, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên mở miệng, nói tiếng người, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, nói:
"Ngươi có thể bò từ dưới bụng nó chui qua để chạy trốn!"
Tiêu sư lập tức nín thở, biết lần này đã đá trúng tấm sắt, vội vàng hạ thấp giọng nói:
"Miêu Tiên tại thượng, không có ý mạo phạm, tiểu nhân là lần đầu phạm tội, xin đại nhân rộng lòng tha cho tiểu nhân, sau khi trở về nhất định sẽ lập bài vị, hàng năm thắp hương cho đại nhân."
Tam Hoa nghe xong vẫn nhìn hắn chằm chằm hắn, lại nhìn con hổ sặc sỡ phía sau hắn, tiếp tục giật dây:
"Ngươi cũng có thể từ nhảy lên trên lưng nó rồi chạy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận