Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 495: Lực Bất Tòng Tâm

Dần dần, sắc trời bên ngoài đã sáng.
Trong nháy mắt tướng quân lập tức vén chăn bông, mặc quần áo chỉnh tề, khi mở cửa đi ra ngoài đã mang theo vẻ mặt nghiêm túc và tình thần phấn chấn.
"Chuẩn bị lễ vật và ngựa!"
"Đi đâu ạ?"
"Tây Thành!"
"Vâng!"
Thủ hạ của hắn hành động cũng như sấm rền gió cuốn. ...
Kinh thành đang bước vào thu, lá rụng đầy ngoài cửa.
Từ sớm đã có người chịu khó thức dậy, nhân lúc người đi lại trên đường không nhiều, liền cầm chổi quét lá rồi gom thành đống.
Theo quy định của nha môn, nhà ở hai bên đường ít nhất phải bảo đảm mặt đường trước cửa nhà phải thật sạch sẽ. Thực chất, nếu là hộ gia đình bình thường, nha môn chưa chắc làm khó, nhưng nếu là cửa tiệm, thấy cửa ra vào tùm lum lên, tất nhiên phải bị bắt dọn dẹp sạch sẽ. Hơn nữa đêm qua gió lớn, lá khô rơi vô số. Lúc này trên đường đều là tiếng quét rác, xen lẫn là tiếng nói chuyện của người bán hàng rong, rất huyên náo nhưng cũng rất khoan thai, thong thả.
Võ tướng không có chuyện ngồi kiệu, Trần tướng quân cưỡi ngựa mà đến, vài tên thân binh đi theo phía sau, ai nấy trông đều rất cao lớn, nếu không phải là lính giỏi trong quân đội thì cũng là người có tiếng tăm trong giang hồ.
Họ đến được phố Liễu Thụ, cũng đã nhìn thấy lá cờ chữ "Đạo" kia.
Cửa tiệm treo tấm bảng "Diệt chuột trừ ưu."
Cửa đã mở, còn có người đang ngồi phía trong.
Trần tướng quân không vội vã mà yên lặng đứng ở cửa, nhìn vào phía bên trong.
Căn nhà này cũng không có gì quá khác biệt với những căn nhà khác nằm trên con phố này. Lầu một giống như là cửa tiệm của mấy lão thầy bói nổi tiếng ở phía đông thành, nhưng đơn giản hơn một chút, phía trong có một cái bàn vuông, vị đạo sĩ và khách ngồi đối diện nhau.
Lúc này có một gã ôm tiểu hài tử phụ nhân đang ngồi ở bên trong. Mới sáng sớm mà hắn đã tới, chắc hẳn là có chuyện quan trọng.
Chỉ nghe bên trong truyền đến giọng nói của hai người đang trò chuyện:
"Chắc hẳn do thời tiết dạo này thay đổi, từ nóng chuyển lạnh, lại không mặc thêm xiêm y nên mới bị nhiễm phong hàn, lúc này mới phát sốt. Không phải trúng tà đâu, cũng không phải do ma quỷ, phu nhân nên mang hài tử đi gặp đại phu mới đúng."
"Phong hàn, ta phải làm sao bây giờ?"
"Tại hạ vốn không thông thạo y thuật, không dám tùy ý chữa trị, chỉ có thể nói cho phu nhân biết, đây là bệnh, không phải trúng tà, không cần tốn tiền đi tìm các vị tiên sinh dân gian, cầu thần thỉnh Phật cũng không có tác dụng nhiều, tốt nhất là đi gặp đại phu."
"Xin tiên sinh hãy xem lại dùm cho."
"Tại hạ lực bất tòng tâm."
"Nhưng làm sao mà ta có thể xem trọng đại phu được cơ chứ?"
"Ở phía nam phố Trường Thọ, có Tế Thế Đường, Trần đại phu ở đó đã từng theo học ở Thái thần y bên ngoài thành, y thuật cao minh, tâm địa thiện lương, thanh danh vang xa, nghe nói mỗi năm ông ấy sẽ hành thiện cứu người, hôm nay vừa vặn mùng năm tháng tám, nếu phu nhân muốn đi, xin hãy lên đường sớm."
"Có thật là cứu người hành thiện?"
"Tháng trước cũng có một vị lớn tuổi bệnh nặng, nói mê sảng, lại thường sinh ảo giác, tưởng là trúng tà, từ chỗ tại hạ rời đi, nửa tháng sau có quay lại đa tạ, nghe nói đó là nhờ vị Trần đại phu kia chữa khỏi."
"Vậy thì tốt quá!"
"Xin phu nhân mau đi đi, nếu tới muộn e rằng sẽ đông đấy."
"Vậy ta cần trả cho tiên sinh bao nhiêu?"
"Ta không trừ tà thì sẽ không lấy tiền."
"Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh..."
Phụ nhân còn thiếu chút nữa dập đầu, lập tức ôm hài tử, vội vội vàng vàng ra cửa.
Trần tướng quân vừa định đi vào, lại thấy bóng dáng của một vị khách khác bước vào.
Lần này là một người đàn ông trung niên gầy yếu, có chút quyền lực, hẳn vào thành bán đồ, sau khi xong việc lại đi tới gặp vị đạo sĩ. Hắn cũng không có ý định bước vào, chỉ dừng ở cửa, cười ha hả nói với vào bên trong:
"Tiên sinh, lá cây ngoài cửa chất thành đống, lát nữa người huyện nha tuần phố nên tới tìm. Lúc này ít người, chổi tiên sinh để ở đâu, tiểu nhân thay tiên sinh quét."
Đạo sĩ trẻ tuổi bên trong lại cười lắc đầu:
"Túc hạ hảo ý tâm lĩnh, không cần để ý đến nó, chờ buổi tối tại hạ tự mình quét."
"Một lát sau người tuần phố tới..."
"Không sao đâu."
"Tiên sinh thật là nhã nhân."
Người đàn ông trung niên ngồi xuống.
Có vẻ như quầy hàng của hắn ở ngay cửa này.
Trần tướng quân từ bỏ sự chú ý vào hắn, lại nhìn vào bên trong, đúng lúc vừa vặn đối diện với đạo sĩ.
Tống Du mỉm cười gật đầu với hắn.
Trần tướng quân cũng cúi đầu, lúc này mới cất bước đi vào.
Tống Du chậm rãi đứng dậy.
Hai bên hành lễ.
Phía sau có người mang quà đến.
"Thưa ngài."
Trần tướng quân nói với hắn:
"Đã lâu không gặp."
"Khách quý tới thăm, thứ lỗi cho tại hạ không thể tiếp đón từ xa."
"Không dám không dám."
"Mời tướng quân ngôi."
Hai người lại ngồi xuống trước bàn.
"Ta cũng muốn đến bái kiến tiên sinh, nhưng trong lòng có chút băn khoăn, nên do dự chưa tới."
Trần tướng quân nói tiếp:
"Hôm nay ta mạo muội tới thăm, hy vọng không quấy rầy đến tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận