Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 507: Đáp Án

"Meo?"
"..."
Ngay sau đó Tống Du ôm mèo đi ra ngoài.
Nữ tử trang điểm tinh xảo thấy hắn là đạo nhân cũng không thờ ơ chút nào, chẳng những thế, thấy đạo nhân ôm theo một con mèo, lông mày hơi dịu lại đôi chút, cúi người hành lễ chào hắn.
"Tiên sinh, hữu lễ."
"Sơn nhân Dật Châu, Tống Du, hữu lễ."
"Tiên sinh đến đây cũng muốn đoán câu đố đèn lồng sao?"
"Ta muốn thử sức một chút."
"Đúng lúc lấy câu đố vừa rồi làm đề bài đi."
Nữ tử nói:
"Ta tự hỏi không biết tiên sinh đã có câu trả lời hay chưa?"
"Đáp án là cối xay đá?"
"Chính xác!"
Nữ tử mỉm cười đáp lại.
"Cối xay đá sao!"
Văn nhân trung niên bên cạnh sửng sốt một lát, sau khi suy nghĩ một lúc, ánh mắt hắn sáng lên, lẩm bẩm câu đố lần nữa, sau đó mới chắp tay nói với đạo nhân:
"Đơn giản như vậy nhưng tại hạ lại không đoán ra được. Thực sự quá xấu hổ..."
"Không dám không dám."
Tống Du nhanh chóng đáp lễ lại hắn.
"Chỉ là túc hạ ít khi tiếp xúc với cối xay đá thôi."
"Bài thơ này quá tuyệt diệu. Không biết nương tử có thể bán chiếc đèn lồng có viết câu thơ này cho ta được không?"
"Nếu quan nhân bằng lòng gọi hai bình rượu, sau đó nghe một khúc nhạc, hoặc thưởng thức khiêu vũ trong tiệm, Vậy tiểu nữ còn ngại gì mà không tặng lại nó cho quan nhân?"
Nữ tử nói.
"Được!"
Văn nhân lập tức gọi bằng hữu của hắn, bước vào tiệm.
Tống Du hành lễ với nữ tử:
"Tại hạ bội phục..."
"Tiên sinh khen quá lời rồi."
Nữ tử trang điểm xinh đẹp lập tức mỉm cười, như thể được một đạo nhân khen ngợi còn khiến nàng thỏa mãn hơn khi thường xuyên nhận được lời khen ngợi của các văn nhân sĩ tử đồng thời cũng là những đối tượng khách hàng chính của tiệm. Ngay sau đó nàng nói:
"Không biết tiên sinh đã sẵn sàng trả lời câu đố thứ hai chưa?"
"Xin túc hạ mở câu đối."
"..."
Nữ tử nhoẻn miệng cười, quay sang một bên và chọn lựa trong số rất nhiều đèn lồng, cuối cùng chọn được một chiếc đơn giản, nàng cầm trên tay, sau đó thấp giọng đọc câu đố:
"Ba lá mùa thu rơi, tháng hai hoa nở. Những cơn sóng cao hàng nghìn mét tràn qua sông và hàng nghìn cọc tre đổ nghiêng vào đó."
Khi Tống Du nghe xong, hắn cũng không nhịn được nở nụ cười.
Câu đố này đơn giản thôi, cần gì phải suy nghĩ thêm? Huống chi phần lớn thời gian đạo nhân đều tránh xa phàm trần, gửi gắm tâm tình vào cảnh núi sông, từ Dật Châu Linh Tuyền đến Trường Kinh đều đã trải qua không biết bao nhiêu hồi phong ba bão táp.
"Đáp án là gió."
"Chúc mừng tiên sinh, ngài đã trả lời được câu đố thứ hai."
Nữ tử mỉm cười.
"Tuy tiên sinh là cao nhân nơi thế ngoại nhưng cũng am hiểu vạn vật, ta nghĩ câu đố thứ ba cũng sẽ không làm khó được tiên sinh."
"Đa tạ túc hạ khích lệ."
"Sao tiểu nữ có thể xứng đáng với một lời cảm ơn vì những kiến ​​thức mà tiên sinh đã tự mình đã trau dồi và lý giải được?"
Nữ tử vừa nói vừa cười thành tiếng. Nàng cười lên trông xinh đẹp vô cùng, và cơ thể nàng cũng toát ra hương thơm thoang thoảng của phấn hồng. Chẳng lạ gì một nữ tử như vậy có thể mê hoặc văn nhân sĩ tử đến mức thần hồn điên đảo.
"Mời ra đề."
"Được..."
Nữ tử lại chọn lựa một lát, sau đó cầm một chiếc đèn lồng lên đọc to:
"Muôn ngàn hình dáng vẫn trống rỗng, phản chiếu bóng nước và những ngọn núi ẩn hiện. Hạn hán vô hạn, cây con sắp khô héo, nơi nhàn nhã tạo ra những đỉnh núi kỳ lạ."
Nàng vừa nói xong, những văn nhân đang quan sát xung quanh cũng bắt đầu suy nghĩ.
Nhưng đạo nhân chỉ cần ngẫm lại một chút là biết ngay.
"Là đám mây."
Văn nhân xung quanh nghe thấy lời này, có người ánh mắt sáng lên, có người lộ ra vẻ buồn bực, tựa hồ là mình cũng đang sắp nghĩ tới đáp án rồi, nhưng vừa mới nghĩ tới, ngay khoảnh khắc tiếp theo người này đã trả lời rồi, niềm vui sướng khi tự mình giải được câu đố đương nhiên cũng giảm bớt hơn nửa.
"Suy nghĩ của tiên sinh thật là nhạy bén."
"Không thể gọi là nhạy bén, chỉ là tại hạ là tu sĩ trên núi, ngày thường thích ngắm mây nhất."
Đạo nhân nói:
"Ta thật sự nên đa tạ túc hạ đã quan tâm mới phải."
"Không biết tiên sinh muốn một chiếc đèn lồng? Hay là muốn rượu?"
"Tại hạ là một đạo nhân, đang mặc một chiếc đạo bào, sợ nếu bước vào nơi sang trọng như vậy sẽ không phù hợp lắm, nếu đã vậy ta chỉ xin một chiếc đèn lồng là được rồi."
"Đạo trưởng cứ việc lựa chọn thoải mái."
"Đa tạ..."
Tống Du ôm Miêu Nhi đi tới, thấp giọng hỏi:
"Tam Hoa Miêu thích chiếc đèn lồng nào?"
Mọi người chung quanh đều ngạc nhiên khi nghe hắn nói. Tuy nhiên, người ta lại thấy Miêu Nhi nhìn trái nhìn phải, nhìn qua nhìn lại trên nhiều chiếc đèn lồng, như thể nó thực sự hiểu được lời đạo nhân vừa nói. Một lúc sau, Miêu Nhi nhìn chằm chằm sang bên trái, không rời mắt được, nó giơ bàn tay nhỏ bé lên, duỗi một móng vuốt mèo đeo bao tay trắng sạch sẽ ra chỉ vào chiếc đèn lồng, quay đầu nhìn đạo nhân rồi lại nghiêng đầu nhìn nữ tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận