Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 925: Bình Tĩnh Đối Diện

"Tam Hoa nương nương chỉ cảm thấy nữ hiệp kia thật ngốc nghếch, rất có thể nếu như không có Tam Hoa nương nương, phải rất lâu nàng mới có thể học được chữ, Tam Hoa nương nương lại cảm thấy nàng rất tài giỏi, có thể sẽ học được rất nhanh..."
"Sợ nàng sẽ bất tri bất giác vượt qua Tam Hoa nương nương à?"
"..."
Con mèo sững sờ nhìn hắn chằm chằm, trong lòng nó muốn phản bác lại, nhưng lại nói không nên lời, thế là nó dứt khoát sững sờ nhìn hắn chằm chằm.
"Điều này được gọi là không nỡ."
Đạo sĩ nói với nó.
"Đây chính là không nỡ à?"
"Là một hình thức của không nỡ, gọi là mong nhớ."
"Ồ?"
"Tam Hoa nương nương có điều không biết, các hình thức của không nỡ có muôn hình vạn trạng, có cái rất dễ dàng bị chúng ta phát hiện ra, có thể nhận ra ngay lập tức, nhưng có cái được ẩn giấu rất sâu, phải rất lâu sau đó mới có thể phát hiện ra được."
Đạo sĩ rất bình tĩnh đối diện với con mèo, thấy vẻ mặt nó giống như đang nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói.
"Nhưng nếu như Tam Hoa nương nương không muốn sau nhiều năm gặp lại sẽ bị học trò vượt mặt, vậy thì phải bỏ thêm chút công sức trên việc học tập mới được."
"Ông nói đúng..."
Con mèo như đang suy nghĩ gì đó, theo bản năng gật đầu, chỉ là rất nhanh sau đó nó liền nghi ngờ hỏi.
"Hoàng tử chính là con trai của hoàng đế à?"
"Đúng vậy."
"Tại sao hắn lại chém chết người giúp đỡ chúng ta?"
"Chuyện đời phức tạp, khó mà nói rõ."
Tống Du im lặng một lát rồi mới nói.
"Nhân gian có quy tắc của nhân gian, quy tắc của nhân gian hiện giờ chính là như vậy."
"Không nói lý lẽ."
"Tam Hoa nương nương quả thật thông tình đạt lý."
Tống Du phụ hoạ theo nó.
"Đây là căn bệnh của thời đại này, quản ít thì không có tác dụng, quản nhiều thì phiền phức, phải tốn rất nhiều thời gian. Chúng ta vẫn nên đi xem những nhân gian khác trước."
"Vậy mùa xuân chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đi xuống phía Nam."
"Phía Nam."
"Phía Nam là Phong Châu, Phong Châu có Nghiệp Sơn, không biết hoàng đế và quốc sư làm trò quỷ gì ở đó."
Tống Du bình tĩnh nói với nó.
"Đó là một nhân gian khác nằm ở bên ngoài nhân gian."
"Bên ngoài nhân gian..."
Con mèo lặp lại lời của hắn, nó nằm xuống không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm.
Đạo sĩ cũng ngồi im không nhúc nhích giống như đã nhập định.
Quỷ trong thiên hạ càng ngày càng nhiều.
Giống như điềm báo địa phủ sắp sửa hoàn thành.
Đương nhiên không chỉ dừng lại ở việc hoàng đế và quốc sư mưu đồ trở thành chủ của âm phủ Nghiệp Sơn, trở thành quỷ hoàng dưới đất. Thế nhưng thần và người không giống nhau, có lẽ vị hoàng đế này là một đế vương không tầm thường, hắn có thể là đế vương nhưng lại không thể làm chủ nhân của âm phủ vừa cách xa nhân gian cũng không thể thoái vị kia. So về năng lực, đối với thần linh mà nói, đức hạnh quan trọng hơn cả. Huống chi Tống Du còn chưa xác định chuyện này đã bắt đầu từ hơn 20 năm trước hay có liên quan tới việc chiến sự ở phương Bắc lắng xuống vào 2 năm trước. Nếu như vì để trở thành quỷ hoàng, nhanh chóng xây dựng địa phủ mà nhân hoàng đã chôn vùi hàng vạn sinh linh ở phương Bắc thì làm sao có thể trở thành quỷ hoàng được?
Tống Du lại có càng thêm nhiều nghi ngờ.
Tóm lại phải tới Nghiệp Sơm xem một chuyến mới hiểu rõ được.
Nhưng chuyện này cũng không cần gấp gáp, chuyện này có thể đẩy nhanh kết quả mà quốc sư và hoàng đế muốn có được lên vài chục năm, thông thường mà nói, nó phải mất hơn trăm năm để tiến triển. ...
Mấy ngày liên tiếp trôi qua.
Trong mấy ngày nay, Ngô nữ hiệp đều không quay về, không biết nàng có tìm được Thái thần y hay không. Nhưng quan phủ có tới mời Tam Hoa nương nương một lần, mời Tam Hoa nương nương ra ngoài thành bắt quỷ, kiếm được một khoản tiền thưởng.
Vừa hay đã tới Đông Chí.
Đông Chí là ngày có đêm dài ngày ngắn nhất trong năm, ngày này âm thịnh dương suy, đối với người Trường Kinh, tiết khí này cũng khác với đa số các tiết khí khác...
Vào ngày Đông Chí, quan viên đều được nghỉ.
Quan viên được nghỉ ba ngày, nhờ đó, rất nhiều người làm công ở Trường Kinh cũng chịu ảnh hưởng từ bọn hắn, được nghỉ một ngày. Những người cực khổ kiếm sống không có ngày nghỉ thường sẽ thưởng cho bản thân chút đồ ăn ngon, tiêu trừ hàn khí.
Trong ngày này, ở trên đường cũng rất náo nhiệt.
Cố hương của Tống Du có truyền thống ăn canh thịt dê trong ngày Đông Chí, thế là hắn cầm tiền Tam Hoa nương nương vừa mới kiếm được đưa nó đi dạo chợ Tây một chuyến, nói rằng muốn nấu cho nó một nồi canh thịt dê.
Tam Hoa nương nương vẫn biết lý lẽ, nó biết dùng tiền để mua thịt là chuyên nên làm, tốt hơn so với dùng tiền để mua những thứ vô dụng khác. Ra ngoài giúp người khác bắt chuột trừ tà kiếm tiền quả nhiên để lấy tiền mua thịt, thực ra cũng không khác biệt là mấy so với việc ra ngoài bắt thỏ, bắt cá về ăn. Chỉ là nó vô cùng không hiểu tại sao phải là thịt dê, điều này khiến nó không thể giải thích được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận