Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 872: Không Khác Gì Ba Năm Trước

Trong phòng không có nhiều đồ đạc, tất cả đều phủ đầy bụi.
Nó gần như giống hệt như khi họ rời đi ba năm trước.
Lên lầu xem, cũng không khác gì ba năm trước, chỉ là trên giường trống rỗng, giường và ghế trước cửa sổ không thấy đâu mà thôi.
Khắp nơi đều là bụi bặm.
Không thể nhìn thấy một dấu chân nào trên bụi.
"Phù..."
Đạo sĩ thổi một hơi, lập tức nổi lên một trận gió, ở trong phòng vòng một vòng, đem bụi nổi trên mặt đất cùng đồ dùng trong nhà toàn bộ thổi rơi cuốn đi, mà tiểu nữ đồng trên tay đèn đuốc nhưng chỉ là lay động vài cái, không bị dập tắt.
Lập tức hắn dỡ hành lý trên lưng ngựa xuống, nói với nó một tiếng vất vả, liền cùng Tam Hoa nương nương bắt đầu quét dọn phòng.
Yến Tử từ ngoài cửa sổ bay tới, thấy thế cũng hóa thành hình người, không than một tiếng bắt đầu dọn dẹp.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ căn nhà, cả trên lầu trên và lầu dưới đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Đợi đến khi đem đồ vật mang theo đều từ trong chăn lấy ra, đặt ở vị trí nên có, giường cũng trải xong, giống hệt với gian phòng của ba năm về trước.
Chỉ thấy ánh đèn dầu chiếu khắp phòng.
Đạo sĩ đem thịt băm nhỏ đóng gói từ tửu lâu bỏ vào chén nhỏ, đặt ở trên bệ cửa sổ, Yến Tử cúi đầu mổ. Tam Hoa nương nương thì lại hóa thành mèo con, lấy ra bông vải cầu, giống như ba năm trước, tự mình chơi đùa trên sàn gỗ, tựa hồ không hề ưu sầu.
"Ở đây có yến sào."
Giọng nói của đạo sĩ vang lên trong phòng.
Tam Hoa Miêu cùng Yến Tử đều dừng lại động tác của mình, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ, chỉ là nhận thấy được không phải đang nói mình, Tam Hoa Miêu rất nhanh liền đem ánh mắt thu trở về, tiếp tục chơi với thú vui của mình.
Yến Tử quay đầu nói với đạo sĩ:
"Tiên sinh không cần lo lắng, chim én bọn ta rất ít khi nghỉ ngơi trong tổ, bình thường đều ở trên cây. Thói quen chim én An Thanh bọn ta tuy đã rất gần với phàm nhân, nhưng ta vẫn thích ở trên cây, hoặc là nơi trống trải giống như ngọn cây, ta thích hóng gió ngủ, thích cảm giác vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy trời đất trống trải. Ta chỉ cần ngủ trên nóc nhà là được, tiên sinh cần gì có thể gọi ta."
"Rất tốt."
Đạo sĩ nói với hắn.
Tốt ở chỗ không phải là hắn không cần đạo sĩ phải lo lắng, mà so với bản thân hắn, cách nghĩ đã có phần thay đổi, hắn đã nói ra điều bản thân mong muốn và kèm theo lý do.
Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng cho hắn.
Và điều ít dễ dàng hơn là toàn bộ quá trình thay đổi mà hắn ta đã mềm mại và tự nhiên, không bị ai hoặc thế giới buộc phải thay đổi.
Lúc này mèo con dùng chân phải đẩy một quả cầu vải liền bay ra ngoài, nhưng nàng lại không có vội vã đuổi theo, mà là quay đầu nhìn về phía Yến Tử, lo lắng nói:
"Vậy nếu trời mưa rất lớn hoặc có tuyết rơi thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì ta sẽ lên mái nhà hoặc bay vào nhà."
"Ngươi không lạnh sao? Tam Hoa nương nương có thể bắt một con chuột lớn lột lấy da cho ngươi để ngươi đắp, hính dáng của ngươi cũng rất phù hợp."
"... Đa tạ, ta không lạnh."
"Thôi vậy."
Mèo con lúc này mới tiếp tục chạy về phía trước, đánh về phía quả bóng của mình.
Yến Tử cũng tiếp tục ăn thịt băm.
Đạo sĩ thì ngồi ở trên giường, tựa vào đầu giường, ánh mắt thoáng nâng lên, rất tự nhiên liền nhìn về phía sát vách.
Bên cạnh vẫn lặng ngắt như tờ. ...
Đêm dần khuya.
Bách tính Trường Kinh đều đã về nhà, các cửa hàng lần lượt đóng cửa, con đường nhanh chóng trở nên vắng vẻ. Hôm nay vừa mới lập đông, là một buổi tối không trăng không sao ban đêm, trên đường tràn ngập hơi lạnh.
Mèo Tam Hoa vẫn đang chơi bóng.
Lúc này, nó cũng không khống chế hành động của mình nữa, tùy ý chạy khắp nơi trên lầu, còn dùng sức đẻ chạy, tạo nên những tiếng leng keng, thình thịch, bởi vì sàn gác đã cũ, nên không còn bẳng phẳng, lại còn bị nó giẫm thường xuyên khiến cho lồi lên thụt xuống, tạo ra những tiếng kêu vang.
Chỉ là lúc đang chơi, lúc lao về phía quả bóng, nó bỗng nhiên đổi hướng, không chút do dự chạy về phía cửa sổ, sau đó nó lập tức nhảy lên bệ cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
Sau đó nó ngoảnh đầu nói với đạo sĩ.
"Thành Hoàng đại nhân tới!"
"Đa tạ Tam Hoa nương nương."
"Có cần Tam Hoa nương nương xuống dưới mở cửa không?"
"Vậy thì càng cảm tạ."
"Không cần khách sáo!"
Tam Hoa mèo uốn người, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, sau đó nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Chỉ nghe một tiếng vang ở trên sàn.
Giống như không dùng hết sức lực.
Lúc Tam Hoa nương nương thắp lửa nhóm đèn ở bên dưới rồi mở cửa phòng ra, Thành Hoàng đại nhân và hai phụ quan đã đứng ở ngoài cửa, đạo sĩ chống lan can gỗ đi từ trên lầu xuống.
"Gặp mặt tiên sinh và Tam Hoa nương nương."
Thành Hoàng hành lễ trước.
"Biết tiên sinh đã trở về, tiểu thần lập tức tới gặp mặt tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận