Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 373: Người Trung Niên

Dám lang bạt một mình từ Cạnh Châu tới Trường Kinh, đương nhiên hắn cũng có mấy phần bản lĩnh, cũng có tiền vốn giữ mạng.
Thuật người gỗ thế thân là pháp thuật không biết bao nhiêu người trên khắp giang hồ lẫn chốn dân gian đều thiết tha mơ ước, cho dù là những danh sơn đạo quán cũng không có được pháp thuật này.
Dịch Sơn Tiên Chủng này lại càng không thể có được.
Nghe nói tổ tiên của hắn đã tìm kiếm tiên sơn, gặp được thần tiền ở trên một ngọn núi có tên Dịch Sơn, lưu truyền tới ngày nay cũng không biết là thần hay là tiên nữa. Nói tóm lại, vị thần tiên đó đã tặng cho tổ tiên hắn một hạt giống, hạt giống này rất kì diệu, cho dù người sử dụng nó có trúng loại pháp thuật nguyền rủa mạnh tới mức nào, hoặc là bị thương nặng ra sao, hay bị bệnh rất nghiêm trọng, chỉ cần người đó chưa chết, hạt giống này có thể lấy đi tất cả. Nếu như bị bệnh hay trúng loại pháp luật không quá mạnh, sau khi hạt giống này đơm hoa kết trái thậm chí còn có thể kết thành hạt giống mới, có thể sử dụng lại lần nữa.
Mấy thế hệ qua, hạt giống này chưa từng thất bại.
Không biết nó đã giúp được bao nhiêu vị tổ tiên tránh khỏi tai họa.
Bây giờ, hạt giống này được truyền tới hắn, chỉ còn lại hai hạt, đều là những hạt giống được sử dụng lại, nhưng chúng đã giúp hắn tránh khỏi không ít tai hoa.
Vị thần tiên lúc đầu quả thực là một vị thần tiên.
Hiện tại, hạt tiên vậy mà lại thất bại!
Đây là lần đầu tiên.
Hắn trước giờ không chỉ chưa gặp phải tình trạng này, thậm chí còn chưa từng nghe nói tới.
Thất bại thì cũng thôi đi, đã vậy còn cháy hết sạch sẽ.
Người trung niên càng nghĩ càng sợ.
Hắn bỗng nhiên nghe được có một vài tiếng động bên trong hồ lô, trong cơn hoảng loạn, hắn vội vàng lấy ra xem, hắn lắc mấy lần, vậy mà vẫn không đổ ra được hạt tiên chủng cuối cùng, ngược lại đổ ra một ít tro xám. ...
Ba ngày sau, ánh nắng rất đẹp.
Cửa sổ lầu hai đóng lại, chẳng qua cửa sổ cũng không kín, ở giữa có một kẻ hở, ánh nắng ồ ạt tiến vào phòng từ khe hở này, phản chiếu tro bụi lơ lững trong không khí, thỉnh thoảng còn có vài sợi lông mèo.
Mèo Tam Hoa thong thả nằm trên sàn nhà, bộ lông trên người xõa tung, nó nâng một cái chân lên, nhẹ nhàng ôm từng chút một, giống như đang định chạm vào tro bụi đang lấp lánh trong ánh mặt trời. Nó đương nhiên không thể chạm tới, những dường như nó cũng biết điều này, chỉ là tùy ý ôm chơi vậy thôi, không phải định tóm lấy thật. Đạo sĩ ở bên cạnh nhìn nó.
Một người một mèo không không có chuyện gì làm, nhưng lại giống như không hề rãnh rồi, hưởng thụ ánh nắng buổi chiều.
Tóm lại, đối với đạo sĩ, hắn cũng thường xuyên như vậy, con mèo không cần làm gì cả cũng đủ để hắn cảm thấy rất tươi đẹp.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới từ bên dưới.
"Cốc cốc..."
Mèo Tam Hoa giật mình một cái, nó giữ nguyên tư thế giơ móng vuốt lên, xoay đầu nhìn xuống dưới lầu.
Sau đó nó nhìn về phía đạo sĩ: "Là một người phụ nữ."
"Ừ."
"Còn có người hôm đó."
"Ồ?"
Tống Du không nhìn nó nữa, hắn đứng lên.
Mèo Tam Hoa cũng vội vàng bò theo, đi ra xem náo nhiệt.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, hắn mở cửa ra.
Một nữ hiệp đang đứng ở ngoài cửa, còn có một người trung niên mặc thanh sam vẻ mặt tiều tụy, khom lưng cúi đầu.
"Người này có vẻ khá thú vị, ngày nào cũng chờ ta ở Đông Thành, ha ha, hôm kia ta không ra thành, hôm qua lúc ra thành ta thay đổi cách ăn mặc đôi chút, hắn không nhận ra ta. Hôm nay mới chờ được ta."
Ngô nữ hiệp nói.
"Hình như hắn có chuyện muốn nói với ngươi."
Nói xong, nàng quay đầu lại nói với người trung niên.
"Nói đi."
Người trung niên lập tức ngẩng đầu lên.
Ba ngày trước, hắn vẫn còn là một người trung niên ung dung nho nhã, mặc dù thiếu tiền, nhưng cũng không cảm thấy nghèo tùng. Hôm nay, chỉ mới ba ngày không gặp, hắn đã tiều tụy hơn rất nhiều, không chỉ da vàng như nến, hốc mắt đen ngòm, tóc tai bết dính như bôi một lớp mỡ heo lên, trong mắt cũng đầy là tơ máu.
"Tiên sinh."
Người trung niên thi lễ một cái.
"Lại mỗ có mắt mà không thấy chân nhân, đã mạo phạm tiên sinh, bây giờ ta đã biết sai, giờ ta sẽ tới gặp huyện nha và quan huyện kể rõ mọi chuyện, nhận tội nhận trừng phạt, vẫn mong tiên sinh thu hồi đạo pháp."
Tống Du đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn hắn.
"Không biết dây leo Khứ Tai của túc hạ từ đâu ra?"
"Dây leo Khứ Tai?"
Người trung niên chỉ cảm thấy trong đầu mình giống như một lớp bột nhão, hắn sững sốt một lát mới phản ứng tại, cung kính đáp trả: "Tổ tiên nhà tiểu nhân đã hành tẩu khắp thiên hạ, đã gặp được thần tiên ở trên núi Dịch Sơn, thần tiên tặng cho tổ tiên ta một hạt giống tiên, trước nay chúng ta vẫn gọi nó là Dịch Sơn Tiên Chủng."
"Thì ra là vậy."
"Tiên sinh biết tới hạt giống tiên đó à?"
"Có một vị tổ tông trong sư môn của tại hạ thích sưu tập kỳ hoa dị thảo, linh lực quý hiếm ở khắp bốn phương, sau đó dung hợp tất cả pháp thuật bản thân đã học được, bồi dưỡng ra vài loại hoa cỏ đặc biệt."
Tống Du bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận