Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 543: Ngựa Ô

"Thật nhiều người!"
Con mèo mở miệng nói chuyện rất rất nhỏ.
Con ngựa không biết chuyện xảy ra năm ngoái ở núi Bắc Khâm. Hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng này, nó cũng phì phì vài tiếng trong mũi.
"Không sao cả."
Tống Du an ủi con ngựa, nó liền bình tĩnh lại.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy thành Trường Kinh ở phía sau, cũng có thể nhìn thấy đám người giang hồ đang đuổi tới.
Không bao lâu sau, đám người giang hồ này dùng như đã tề tựu lại.
Đằng sau dường như đã không còn người tới nữa.
Cũng giống như cảnh trên núi Bắc Khâm ngày trước, những người này tụ tập càng đông, dũng khí của bọn họ càng tăng, khoảng cách giữa bọn họ với Tống Du cũng ngày càng gần.
Tống Du không khỏi bật cười.
Đám người giang hồ này lập tức vô cùng căng thẳng, người có đao thì cầm đao, người có kiếm thì cầm kiếm.
Bọn họ cảm thấy, cho dù bản lĩnh của đạo sĩ này cao cường tới đâu, chỉ cần hắn không phải là thần tiên, hắn sẽ không thể chỉ dựa vào sức của một người giết sạch nhiều hảo hán giang hồ của phe bọn hắn tới vậy, cũng không có khả năng vẫn còn điềm nhiên, bình tĩnh trước mấy trăm chiếc cung tên như vậy. Nhưng bọn họ cũng biết đạo sĩ này có năng lực định thân, đốt người và hạ chú. Không ai muốn là người đầu tiên xông lên.
"Các vị, phía sau đã không còn ai tới nữa."
Tống Du nhếch miệng khẽ nở một nụ cười, nói với bọn họ.
"Không biết các vị có chuyện quan trọng gì mà lại đặc biệt tới tìm tại hạ, mời các vị nhanh chóng nói cho rõ ràng, tại hạ còn phải lên đường."
Mọi người nghe thấy lời này, liền quay người lại xem.
Quả nhiên giống như lời của hắn.
Cũng không phải hoàn toàn không có ai tới, nhưng cũng chỉ là vài người lẻ tẻ đi tới. Bọn họ lại nhìn sang phe mình, lúc này đã là một màn đen kịt, lòng can đảm lập tức mạnh hơn vài phần.
Ngay lúc này, một con ngựa đi ra từ trong đám người.
Đó là một con ngựa ô, một kiếm khách mặc đồ màu xám ngồi trên lưng ngựa, lấy vải che mặt.
Mọi người đều cho rằng hắn là người xuất trận đầu tiên, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía hắn.
Những người này dường như không có ý định mở miệng nói chuyện, hắn cứ thể thúc ngựa đi lên phía trước, nhìn chằm chằn đạo sĩ ở phía trước.
Đi lên một đoạn, sau khi nhìn thấy rõ đạo sĩ, kiếm khách lập tức mở to hai mắt.
"Xoẹt!"
Một tay của kiếm khách kéo miếng vải che mặt xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi, khôi ngô.
"Tiên sinh."
Kiếm khăch gọi một tiếng, sau đó hắn lập tức tung người xuống ngựa, ôm quyền thi lễ.
"Thư mỗ gặp mặt tiên sinh."
"Túc hạ..."
Tống Du nhìn hắn mấy cái, lúc này mới nghĩ ra, cũng bật cười.
"Thì ra là Thư đại hiệp, lâu ngày không gặp."
Vị kiếm khách này chính là Thư Nhất Phàm.
"Không dám, không dám."
Thư Nhất Phàm đáp.
"Ngày đó, từ biệt tiên sinh ở Hủ Châu, Thư mỗ còn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại tiên sinh nữa. Thật không ngờ, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp lại tiên sinh, quả thực may mắn."
"Túc hạ cũng tới để đoạt bảo ư?"
" Không phải, tuyên xưng chúa nên hiểu lầm, trước giờ, Thư mỗ không hề có hứng thú với bức tranh của Đậu gia."
Thư Nhất Phàm vội vàng nói.
"Thư mỗ đi chỉ là đi từ Nam ra Bắc, đi ngang qua Trường Minh, hôm nay đúng lúc cũng chuẩn bị rời khỏi Trường Kinh, trên đường đi, thấy có không ít người giang hồ đều đi về phía này bèn tới hỏi thăm. Nghe bọn họ nói có một vị đạo sĩ, nghe có vẻ khá giống tiên sinh, ta bèn đi theo bọn họ tới xem sao, thật không ngờ quả nhiên đúng là tiên sinh!"
"Vậy quả có có duyên."
"Tiên sinh."
Thư Nhất Phàm quay người nhìn đám người giang hồ đen kịt ở sau lưng, đến cả những thương nhân đi ngang cũng bị doạ sợ tới mức không dám đi qua, rồi lại nhìn sang Tống Du ở bên cạnh mình.
"Không sao."
Tống Du vẫn rất ung dung.
Ánh mắt Thư Nhất Phàm loé lên, trong lòng thầm tình toán, thấy dáng vẻ ung dung của Tống Du không giống như giả vờ, lúc này hắn mới gật đầu, nói một câu.
"Hôm nay Thư mỗ sẽ bảo vệ tiên sinh."
Vừa nói dứt lời, kiếm khách bèn cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tống Du, hắn xoay người nhìn về phía đám người giang hồ, cầm kiếm đứng đó.
Phía đối diện, có ít nhất cũng phải mấy trăm người, vô số trường cung, đao kiếm.
Kiếm khách vẫn đứng sừng sững, không hề sợ hãi.
Đồng thời, ngay lúc này, đám người giang hồ cũng xôn xao.
Cuộc trò chuyện ban nãy của kiếm khách và đạo sĩ cũng được truyền tới tai bọn họ.
Nghe thấy vị kiếm khách trẻ tuổi kia tự xưng mình họ Thư, lúc này liền có người nhận ra hắn, nhất thời khiến cho mọi người trở nên xôn xao, ầm ĩ.
Lúc này, Thư Nhất Phàm không còn là một kiếm khách vô danh tiểu tốt trong đại hội tuyển chọn cao thủ ở Liễu Giang ba năm trước nữa. Năm đó, sau khi rời khỏi Hủ Châu, hắn đã có danh tiếng là hiệp khách. Từ khi giết chết Lâm Đức Hải ở Triệu Châu, hắn đã có danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm khách. Hai năm gần đây, hắn hành tẩu Bắc Nam, thậm chí có người đồn rằng hắn đã tu thành kiếm thế, có mấy phần phong phạm của vị đại tông sư dùng võ nhập đạo mấy trăm năm trước.
Không phải mấy trăm người ở đây không thể đánh lại một mình hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận