Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 476: Thỉnh Giáo

"Chúng ta có thể nghe được rất nhiều chuyện ở bên ngoài từ lời của bọn họ."
"Xem ra ở bên ngoài không tốt đẹp bằng nơi này."
"Chẳng lẽ lại không phải, nghe nói ở bên ngoài, lương thực do chính mình trồng ra còn phải giao cho người khác, còn có chiến tranh, cầm đao giết người."
Lão giả lắc đầu, ngừng một lát, rồi mới nói tiếp.
"Tuy nhiên, nơi này tốt thì tốt thật, nhưng nghe nói ở đây rất khác biệt so với bên ngoài?"
"Tại sao lại không giống?"
Tống Du vội vàng chắp tay.
"Vẫn mong lão trượng thỉnh giáo."
"Nơi này năm nào cũng như năm đấy, không có ngày nóng, ngày lạnh, quanh năm đều là ban ngày, không có ban đêm, nghe nói ở bên ngoài, mỗi ngày đều có buổi tối, có thật như vậy không?"
"Đúng vậy."
"Vậy có thể trồng trọt vào buổi tối không?"
"Thông thường chúng ta đều đi ngủ vào buổi tối."
"Tất cả mọi người đều đi ngủ à?"
"Đúng vậy."
Đạo sĩ trả lời rất bình tĩnh, giống như không chút ngạc nhiên.
"THật hay giả vậy?"
"Xem ra nơi này không giống như vậy?"
"Chúng ta muốn ngủ thì ngủ, muốn thức thì thức, có một số nơi còn gõ chuông, đánh trống, đánh trống thì ngủ, gõ chuông thì dậy, chỉ cần kéo rèm lại."
Lão giả tựa như cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với lời của Tống Du.
"Hình như những người từ bên ngoài tới cũng nói như vậy."
"Vậy trồng trọt thì sao?"
"Lương thực nếu trồng đúng chỗ sẽ lớn lên rất nhanh, chỉ là chỉ có thể trồng trọt ở trong ruộng trong đất, nếu trồng ở nơi khác sẽ không sinh trưởng được, cũng không thể trồng ở thảm cỏ lau đằng sau kia."
"Tại sao lại không thể trồng ở trong bãi cỏ lau?"
"Cỏ lau ở bên kia có điều kỳ lạ, chỉ lớn như thế, không dài lên cũng không ngắn đi, không chuyển thành màu xanh cũng không cắt đi được, đương nhiên không thể trồng bất cứ thứ gì lên đó."
"Thì ra là vậy."
"Nói ra cũng thật thần kỳ."
Lão giả cười ha ha.
"Có người nói nơi này của chúng là là khu vườn của thần tiên, cũng có người nói, chúng ta đang sống trong một bức tranh, ha ha, người nói xem, tại sao lại có chuyện thần kỳ như vậy?"
"Đúng vậy."
Đạo sĩ cũng mỉm cười, gật đầu phụ họa theo, sau đó hỏi tiếp.
"Người ở đây có thể ra ngoài không?"
"Không ra ngoài được, từ bên này tới bên kia là chín chín tám mốt dặm,"
Lão giả chỉ từ bên trái sang bên phải, rồi lại chỉ từ đằng sau lên đằng trước.
"Chỗ xa nhất ở phía sau chỉ tới cái hồ kia, không thể xuống dưới hồ được, chỗ xa nhất ở phía trước chỉ có thể leo lên trên đỉnh của ngọn núi kia, không đi xa hơn nữa, nghe nói dài tới chín chín tám mốt dặm."
"Chỉ có thể sinh sống ở nơi này à?"
"Vậy cũng chưa chắc..."
"Tại sao lại chưa chắc?"
"Nghe nói đã từng có người rời đi được, nhưng không biết vì sao, chỉ cần rời đi liền không gặp lại người đó nữa, người đó cũng không bao giờ quay về nữa."
Lão giả vừa nói vừa lắc đầu.
"Cũng không biết bọn họ đã đi đâu."
"Hèn bèn bên hồ có lắp rào chắn."
"Chẳng lẽ lại không phải..."
Lão giả vừa nói chuyện, vừa quan sát vị đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh.
Lão giả phát hiện, cho dù mình nói gì đi nữa, gương mặt của vị đạo sĩ nói mình tới từ thế giới bên ngoài này vẫn rất bình tĩnh, hình như không thấy ngạc nhiên chút nào. Trong khi bảo thân lão giả là người đã dược nghe kể về thế giới bên ngoài, ngược lại không thể khỏi cảm thấy ngạc nhiên về thế giới bên ngoài mà hắn kể đến, so sánh hai bên với nhau quả thật có sự khác biệt rất lớn.
Lão giả càng chắc chắn về suy đoán lúc đầu của mình.
Thế là lão giả không còn ngần ngại gì nữa, kể ra hết tất cả những gì mà mình biết.
Đạo sĩ lúc này cũng đã hiểu rõ được khá nhiều.
Ở đây chỉ có mùa thu, không có bốn mùa, chỉ có ban ngày, không có ban đêm, từ hướng đông tới hướng tây cách nhau 18 dặm, từ hướng nam tới hướng bắc là 81 dặm, khoảng cách này không quá nhỏ, nhưng cũng không quá rộng lớn, dân số ở đây còn lâu mới chật kín.
Ở ranh giới hình như có rào chắn, không thể đi qua được, nhưng ngẫu nhiên cũng có người có thể đi qua, không biết đi tới nơi nào.
Vừa đi vừa nói, cả hai đã đi tới gần thôn xóm.
Đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy nhà cửa dày đặc, có nhiều hồ nước, cây dâu tươi đẹp, cũng thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa.
Có người đang trồng trọt ở trong ruộng, có người cắp rổ ra ngoài hái rau, có người bưng chén ăn cơm, có người vừa mới ngủ dậy, ai nấy đều rất vui vẻ, trên khuôn mặt bọn họ chẳng có mấy ưu sầu.
Lão giả mặc bộ đồ làm ruộng, nhìn không ra gì khác lạ, tuy nhiên, khi tới trong thôn, từ quần áo của của nam nữ trẻ tuổi trong thôn liền có thể nhìn ra, mặc dù chỉnh thể nơi này cũng tương tự như thế giới bên ngoài, nhưng cũng có một vài chi tiết nhỏ khác biệt.
Ở nơi này, không thể nhìn thấy những bộ quần áo, trang sức lưu hành ở thế giới bên ngoài trong những năm gần đây.
Đạo sĩ vừa đi vừa xem, đồng thời cũng hỏi lão giả đi bên cạnh mình rằng, gần đây có người nào từ bên ngoài tới không, lão giả chỉ lắc đầu nói không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận