Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 208: Đồ Chay

Đây là lần đầu tiên hắn ăn hoa cải muối, không nghĩ rằng nó cực kì ngon miệng chua thơm, khiến cho cháo trắng cũng có vị hơn.
"..."
Tống Du chuyên tâm ăn, hắn không để ý đến chuyện bên ngoài.
Tam Hoa Miêu thì dựng tai lên, nó hướng tai sang bên cạnh nghe ngóng.
Thi thoảng Tống Du cũng chỉ kéo đầu nó lại.
Ngày nay miếu Đạo gia cũng tốt, am xá chùa chiền cũng thế, đều có chuyện không đứng đắn.
Đến mức mà không đứng đắn coi là không đứng đắn, cá nhân có quan điểm của họ.
Một số chùa Phật giáo không chuyên tâm tu tập Phật pháp, chạy đi vay nặng lãi, không tuân thủ luật giới, các nhà sư tìm vợ , ăn thịt và uống rượu, gọi một cách hoa mỹ là đồ chay, thuỷ thoa hoa, canh Bát nhã, ... Một số người cảm thấy chùa chiền hoặc tăng nhân này không đứng đắn. Một số đạo giáo không tu tập kinh điển Đạo giáo mà thay vào đó làm kinh doanh, luyện tập võ thuật và đánh nhau với những người khác, một số người cảm thấy rằng những hành cung hoặc Đạo giáo này không đứng đắn.
(Nhà sư bị cấm uống rượu, ăn cá thịt tanh hôi, cho nên đặc biệt dùng tiếng lóng này để gọi con cá, rượu. )
Nhưng vẫn còn có cái càng không đứng đắn hơn.
Các chùa miếu, hành cung vốn là nơi thanh tịnh và tu hành cách xa thế tục, nhưng nhiều khi chúng trở thành nơi chứa chấp sự bẩn thỉu và tà ác, thậm chí trở thành nơi nằm ngoài vòng pháp luật.
Thường có những tên tội phạm bị truy nã đang ẩn náu ở đó, hoặc những tên tội phạm đội lốt nhà sư làm vỏ bọc nhưng thực chất lại làm những việc khác. Nói chung, tình hình ở các ngôi chùa Phật giáo nghiêm trọng hơn so với các hành cung Đạo giáo, nhưng nguyên nhân chính là do các quy định của chùa Phật giáo thuận lợi hơn cho hành động của họ, về bản chất những người này không phải là tăng nhân cũng không phải là đạo nhân.
Ví dụ, một số ni viện thực sự phục vụ nam giới.
Chỉ là cái này không liên quan đến Tống Du.
Đêm mưa to người ta thu lưu họ, bất luận có phải là ni cô hay không, hay là người khác, chỉ vì lý do này mà họ đều là ân nhân.
Huống chi người ta còn cho một chút thức ăn.
"Ực..."
Tống Du trút nốt bông cải muối cuối cùng vào bát cháo, khuấy đều rồi húp một ngụm rồi đặt bát và đũa lên bậu cửa sổ. Lúc này, tiếng động bên cạnh cũng ngừng lại, nhưng mưa vẫn rơi dày đặc, hắn ngồi khoanh chân một lúc, dùng nhiệt độ cơ thể từ từ làm khô quần áo, sau đó mặc quần áo vào nằm xuống.
"Người bên cạnh không còn nói nữa."
"Tam Hoa Miêu đứng nghe cái đó nữa."
"Vì sao?"
"An tâm đi ngủ đi."
"Mưa càng rơi càng to."
"Đúng vậy..."
Tiếc thay núi rừng đầy hoa tân di.
Đêm mưa ba tháng, có lẽ thực sự không nên nghe. ...
Sáng sớm bên ngoài phóng có tiếng chim kêu véo von.
Thỉnh thoảng bị thu hút bởi tiếng hót, mèo Tam Hoa bước ra khỏi ổ chăn, chạy đến cửa sổ để kiểm tra. Đợi tiếng chim vừa ngừng hót, nó đã quay trở lại và tiếp tục làm tổ. Buổi sáng nó chạy ra chạy vào như vậy rất nhiều lần, dù sao lần đầu tiên nó giẫm phải Tống Du hắn đã tỉnh dậy, chỉ là hắn không muốn đứng dậy, lại nằm trên giường một lát mà thôi.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh, có chút tạp nham
"Nhớ kĩ nhớ kĩ..."
"Quan nhân ta đã nhớ rất nhiều lần rồi!"
"Ai nha, Chẳng phải là vì nợ của Thành Tây chưa thu hồi được sao, tình hình kinh tế ta không được dư dả, lần sau mang một thể cho ngươi luôn không phải cũng vậy à."
"Quan nhân, ta van xin ngài."
"Làm cái gì vậy? Còn có thể thiếu của ngươi chút tiền này sao? Bỏ ra bỏ ra!"
"Quan nhân chúng ta cũng không dễ dàng..."
"Có cái gì mà không dễ dàng? Nằm đó lại bất động? Ta thối tiền lẻ mới là không dễ dàng đó, bỏ tay bỏ tay ra... Tiều thuế cũng không nộp, ngươi còn có lý chắc."
"..."
Tống Du xốc lên chăn, ngồi dậy.
Đi giày vào, đẩy cửa ra là sân.
Bên ngoài không có ánh nắng, trong phòng nhỏ này lại quá tối, nhất thời hắn không khỏi nheo mắt lại, khó khăn nhìn vào trong sân.
Một người đàn ông cao lớn với quần áo xộc xệch, chất vải dệt tốt. Đêm qua có một ni cô trẻ tuổi hơn ni cô đã kéo quần áo của hắn ta cầu xin, có mấy ni cô đứng bên cạnh, trong đó có ni cô tối qua. Chỉ là đối mặt với tên lưu manh này, phần lớn họ đều bất lực.
"Ài dô!"
Trong lúc giằng co, người đàn ông thấy Tống Du, hai mắt sáng lên, cười toe toét, nói với các ni cô khác:
"Việc làm ăn của các ngươi rất tốt, ngay cả đạo sĩ cũng ở đây!"
Nhóm ni cô cúi đầu không nói lười nào.
Lúc này mắt của Tống Du đã dần dần thích ứng được với ánh sáng, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người này.
Thế gian có trăm hình thái, cũng có trăm dạng người.
Người đàn ông muốn nói vài lời với hắn, cười hì hì nói:
"Tiên sinh, sao ngươi tìm được chỗ này, các ni cô ở đây còn tốt hơn các cô nương trong thành."
Tống Du vẫn không đáp lười hắn ta.
Vị ni cô tối qua thì đưa mặt nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông kia mới cảm thấy không đúng, biểu cảm dần cứng ngắt:
"Ta nói chuyện với tiên sinh, sao tiên sinh không để ý ta, như vậy có chút vô lễ đó?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận