Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 101: Lợi Hại

Chẳng qua, ngọn lửa nàng phun ra lúc này chỉ là ngọn lửa bình thường, không có gì thần kỳ, chỉ phun ra được một ngụm nhỏ vào chồng củi, cháy sém được một tí tẹo củi mà thôi, không đủ làm bỏng người, còn lâu mới có thể nhóm lừa.
"Chúc mừng."
Tống Hữu mỉm cười nói với nữ đồng:
"Tam Hoa nương nương thiên phú dị bẩm, chỉ mới mấy tháng mà đã học được cách phun lửa."
Nữ đồng không thèm đếm xỉa, chỉ chuyên tâm thổi khói.
Trong làn khói xám trắng có lẫn rất nhiều tia lửa.
Một lát sau, nàng thất vọng quay đầu lại.
"Không thể đốt được..."
"Đã rất lợi hại rồi."
"Đạo sĩ ngươi trước kia học mất bao lâu?"
"..."
"Tại sao không nói lời nào?"
"Có thể phun ra minh hỏa chứng tỏ Tam Hoa nương nương đã đi được trên con đường này, về sau chỉ cần học nhiều hơn, luyện nhiều hơn một chút là được. Nhớ lấy, mỗi khi thi triển pháp, ngươi phải tin tưởng sẽ thành công không chút nghi ngờ."
"Vậy trước kia ngươi học mất bao lâu?"
"..."
"Trước kia đạo sĩ ngươi học bao lâu?"
"Hai ngày."
Tống Du vừa trả lời vừa duỗi tay ra chỉ.
"Bùng!"
Củi gỗ lập tức bốc cháy dữ dội.
Nữ đồng ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mặt, không nói một lời.
Tống Du thì mượn lửa nướng hai chiếc bánh hấp, cũng giống như màn thầu ở kiếp trước, nhưng ở đây gọi là màn thầu, thực ra cứ có nhân bên trong thì kiếp trước thường gọi là bánh bao. Vốn định cho Tam Hoa nương nương nướng ít thịt khô nhưng nàng lại nói hiện tại không muốn ăn, cũng không muốn ăn lương khô, nàng nói trên núi có chuột, chờ buổi tối chuột bò ra ngoài, nàng sẽ bắt cả mẻ mới để ăn.
Con mèo nhỏ này ăn còn ngon hơn hắn...
Lúc này mới đầu xuân, thời tiết còn lạnh nhưng nàng không lo chuyện ăn uống, ven đường bắt côn trùng, ban ngày bắt chim, ban đêm bắt chuột, đều là chuyện làm thường ngày của nàng. Nếu không phải không đúng mùa, cảm giác dọc đường này nàng có thể quản cả thức ăn của Tống Du.
Ăn xong cơm chiều, trời trở lạnh, Tống Du tìm một chỗ bằng phẳng đốt lửa, trải tấm nỉ lông dê Du Tri Châu tặng cho ra, nằm xuống đắp chăn lên.
Tam Hoa nương nương đang nằm bên con ngựa yêu quý của mình.
Nằm xuống mở mắt ra thì thấy trên trời sao nhiều quá, mảnh trời này cứ như là không giữ nổi đám sao nên treo lủng lẳng suốt đêm.
"Tam Hoa nương nương, xin hãy nhìn lên bầu trời."
"Tam Hoa nương nương đang nhìn bầu trời."
"Bầu trời đầy sao."
"Đã thấy."
"Tam Hoa nương nương có biết không? Mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều là một thế giới giống như chúng ta, nhưng có cái có người, có cái thì không. Có lẽ khi chúng ta nhìn các vì sao, trên các vì sao cũng có người đang nhìn về phía chúng ta."
"Ở nơi có người có mèo không?"
"Rất có thể."
"Còn những nơi không có người thì sao?"
"Có lẽ có."
Tống Du nhỏ giọng đáp lại, tâm càng ngày càng tĩnh.
Tam Hoa nương nương có một loại tư duy khác xa với người, mỗi khi hắn nói điều gì đó với nàng, những câu trả lời hoặc câu hỏi của nàng luôn khiến hắn cảm thấy rất kỳ diệu, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tống Du nhẹ nhàng hỏi:
"Sao có đẹp không?"
"Đẹp."
"Dưới chân núi nhiều cây, ta không nhìn được sao."
"Nơi này thấy được."
"Đó là ý nghĩa của việc chúng ta leo lên đấy."
"Phải."
Tam Hoa nương nương ngửa đầu lên, háo hức nhìn các vì sao.
Cảm thấy các ngôi sao thật là đẹp mắt, sáng lấp lánh.
Khiến cho nàng không kìm được muốn duỗi tay ra bắt.
Mà nàng cũng thực sự vươn tay, vẫy vẫy lắc lắc trong không trung trước mắt.
Nếu là vì trèo lên ngắm sao, tuy rằng vất vả, tuy rằng không thể trèo cây bắt chim, nhưng xem ra cũng được.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói của đạo sĩ:
"Tam Hoa nương nương."
"Gì?"
Tam Hoa nương nương như cảm giác được điều gì đó, đột nhiên buông tay xuống, ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đạo sĩ thở dài khó hiểu:
"Trước đây ta không thích thế giới này."
"Tại sao?"
"Có rất nhiều lý do."
"Tại sao?"
"Bởi vì thế giới này lạc hậu và nguyên thủy. Không có đèn đuốc thành thị sáng trưng, không có giao thông thuận tiện, không có Internet tuyệt vời, không thể không ra khỏi cửa để biết chuyện thiên hạ, không thể chỉ ở một tòa nhà trong thành thị mà nếm thử mỹ thực khắp vùng, đồ ăn nhiều thứ cũng không thể ăn. Ban ngày trong thành thối hoắc, khắp nơi đều là phân, quần áo người qua đường đa phần bẩn thỉu, rách rưới. Vào buổi tối, nếu không có tiền thắp đèn thì tối đen như mực, mà cho dù đốt đèn cũng chỉ chiếu ra một chùm sáng lờ mờ to bằng hạt đậu trong bóng đêm, thế giới này cũng thế, tối đen như mực, ngoại trừ pháp thuật quỷ dị và cảnh sắc thiên nhiên ra, không biết còn cái gì tuyệt vời."
"Đêm không tối! Vẫn bắt chuột được!"
"Ngươi nhìn đi, gửi một phong thư cũng khó."
"Truyền tin vốn dĩ khó vậy mà."
"Cũng là bởi vì thế giới này xa lạ và ngu muội, khi ta vừa mới tới, ta nhìn không quen, thế nhân ngu muội, ngay cả người đọc sách và hiền giả cũng bị mắc kẹt tư tưởng trong thời đại này. Hầu hết mọi người đều thích giẫm đạp người khác, hoặc là quen bị người khác giẫm đạp, rất nhiều lúc ta thực sự không muốn nói chuyện với họ chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận