Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 620: Chỉ Bằng Một Nhát Kiếm

Ngay sau đó một tiếng động như bị bóp nghẹt vang lên!
Mảnh vụn mạnh mẽ ghim vào cơ thể hắn.
Dù sao hắn đang mặc đạo bào, nhìn qua cứ như không có vết thương gì, nhưng hắn đột ngột hét lên thảm thiết, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, lấy tay che bụng, một lúc sau, đạo bào từ từ thấm đẫm màu máu đỏ tươi.
Khi hắn phản ứng lại, kiếm khách đã ở trước mặt hắn.
"Xuy!"
Trường kiếm quét qua, thân kiếm ánh lên ánh trắng như tuyết, sáng như điện.
Thỉnh thoảng chạm mặt nhau trong giang hồ, hoặc gặp ở đường hẹp, kể cả người tu hành Huyền Môn, chỉ cần vẫn mang thể xác phàm nhân và không có năng lực đặc biệt nào khác để bảo vệ tánh mạng, có bao nhiêu người dám nói có thể sống sót dưới lưỡi kiếm của Thư Nhất Phàm?
"Phốc!!"
Chỉ bằng một nhát kiếm, nhưng đã có hai người bị chém đứt cổ họng, máu tươi không ngừng bắn ra từ cổ đạo nhân đập bàn triệu hồi âm quỷ và đạo nhân bắn chiếc đĩa vỡ vào kiếm khách.
Thực sự hai đạo nhân đã tự cho rằng mình đao thương bất nhập.
Chỉ là đao không đủ nhanh, lực không đủ mạnh mà thôi.
Ngoài ra còn có một đạo nhân trung niên khác khá thông minh và thận trọng, vốn dĩ hắn bị kiếm khách mưu tính đưa vào phạm vi càn quét của trường kiếm, nhưng đạo nhân này đã sớm lấy ra một tấm vải đen từ trong ngực và che lại bản thân như một chiếc lồng nên hắn không gặp trở ngại gì khi thanh trường kiếm của kiếm khách quét qua người. Tựa như nó đã chém xuyên qua miếng vải đen và đạo nhân dưới tấm vải đen, nhựng hóa ra chỉ cắt xuyên qua không khí mà không chém trúng bất cứ thứ gì.
Khi kiếm quét qua, tấm vải đen còn nguyên vẹn, đương nhiên đạo nhân bên dưới cũng không mảy may tổn hại.
"Ha..."
Kiếm khách cười lạnh, chẳng lấy làm kinh ngạc. Với kiến ​​thức của mình, đương nhiên hắn nhận ra đây không phải là một loại phép thuật thần thông nào đó mà chỉ là trò mèo thường thấy của những kẻ lừa đảo khắp chốn giang hồ, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng trò chơi, trò ảo thuật rẻ tiền này lại thực sự cứu được mạng sống của người nọ.
"Xoát!"
Thanh bảo kiếm lại vung lên lần nữa.
Đương nhiên đạo nhân trung niên luôn nhìn hắn chăm chú cũng phát hiện, hắn vừa rút lui về sau để tránh, vừa nhanh chóng giơ tấm vải đen lên và chặn đàn tấn công lại.
"..."
Thanh trường kiếm lại chém hụt vào hư không.
Nhưng trước khi đạo nhân trung niên kịp xúc động vì mình lại thoát được một kiếp khác, hoặc sử dụng các phép thuật khác để phản công, hắn chỉ cảm thấy chân mình có gì đó khá kỳ lạ, thậm chí toàn thân hắn mềm nhũn như không còn chút sức lực nào, cho đến khi hắn ngã xuống trong cơn sợ hãi, cơn đau ở chân hắn đến.
"A!!"
Đạo nhân trung niên đột nhiên kêu lên đau đớn, tuy nhiên đổi lại hắn chỉ nhìn thấy sự thờ ơ lạnh nhạt trên khuôn mặt của kiếm khách như muốn nói với hắn, nếu luyện được trò hề lừa người thì nên biểu diễn trong phạm vi giang hồ thôi, đừng dùng nó để tranh sống tranh chết.
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong một thoáng. Gần như cùng lúc đó, một đạo nhân khác bên cạnh đạo nhân trung niên đang hoảng sợ cũng lấy ra một mảnh vải, nhưng là một mảnh vải màu trắng, sau đó hắn nắm hai góc của mảnh vài bằng hai tay, lắc mạnh về phía kiếm khách.
"Bồng..."
Không biết tấm vải trắng bị giật tung ra sẽ như thế nào, chỉ biết đạo nhân vừa mới bắt đầu lay động nó, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, một ngọn lửa lớn bốc lên trước mặt hắn.
Tấm vải trắng trong tay hắn đã bốc cháy mạnh mẽ. Sức nóng của ngọn lửa hơn nhiều so với lửa thông thường.
"Ah!"
Đạo nhân chỉ có thể vội vàng vứt nó đi, mở to mắt, sắc mặt lúng ta lúng túng nên không thể làm gì khác ngoài quay người chạy ra khỏi sảnh, vừa chạy vừa hét lớn kêu cứu, nghe ngóng thì dương như hắn đang gọi người của mình là con rối.
Kiếm khách cũng nhìn thấy ngọn lửa, hắn cầm kiếm và nhìn về phía tiên sinh, nhưng lại bắt gặp đôi con ngươi màu hổ phách của con mèo Tam Hoa.
"..."
Kiếm khách thu hồi ánh mắt, đang định đuổi theo, hắn muốn lợi dụng lúc những đạo nhân này đang hoảng loạn như cho vô chủ, bọn họ không có thời gian chuẩn bị pháp thuật, và thứ duy nhất có thể trông cậy là con rối người có chiến lực vô song cũng không có ở bên cạnh, hắn muốn giết từng người một, nhưng khi vừa bước lên một bước, hắn lập tức nhận ra có gì đó không ổn, sau đó sức lực của hắn lập tức chuyển hướng, dùng hai chân đạp xuống đất.
Đáng lẽ hắn phải lao về phía trước, nhưng trong nháy mắt đã bay trở lại ngay lập tức.
"Vù!"
Một bóng đen khổng lồ xoay tròn và bay ngang qua trước mặt hắn, đập mạnh vào bức tường của sảnh chính phía sau hắn.
"Oanh!"
Một tiếng động lớn vang lên. Kiếm khách hạ xuống đất, sau khi ổn định thân thể hắn quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy một cây roi đá cực lớn đã đập bức tường của đại sảnh võ tan tành thành từng mảnh, lúc này đang cắm sâu vào trong tường.
Chuôi tay cầm hắn với chiếc roi đá có lẽ dài gần bằng chiều cao của một người, hơn nữa còn có vòng bề ngang dày như vậy, nó chắc chắn không phải là thứ mà con người có thể sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận