Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 468: Yêu Quỷ

Nếu không phải là đàn tiên thì cũng phải là đàn linh.
Thực sự là bí ẩn tầng tầng lớp lớp. Nếu Tống Du không tình cờ gặp được thanh minh đúng lúc đó, nếu hắn không thể mượn thiên thời, hắn sẽ không thể nhìn ra thân phận thực sự của nàng chỉ bằng linh lực thanh minh và đến tận lúc này vẫn sẽ không hay biết gì.
"Không biết bây giờ đạo trưởng biết ta là một con yêu quỷ sẽ xử trí thế nào?"
Nữ tử nhìn hắn và hỏi.
"Yêu quỷ trà trộn nhân gian và lang thang khắp thành trì vốn là chuyện không đúng."
Đạo nhân phục hồi tinh thần và thành thật thể hiện thái độ của mình.
"Nhưng suy cho cùng tại hạ không phải là Thành Hoàng thần quan, cũng không phải là thiên cung thần linh. Tại hạ chỉ là một đạo nhân vân du bốn phương. Nếu yêu quỷ chưa bao giờ gây rối loạn đến dân chúng trong thành, vậy tại hạ thực sự không nên quản."
"Vị kia ở An Nhạc Quán cũng vậy sao?"
"Cũng giống vậy."
"Đa tạ đạo trưởng."
Nữ tử chân thành cúi đầu nói lời cảm ơn.
"Ta chỉ là khuyên nhủ túc hạ, nhất định phải kiềm chế, việc trong triều là việc của con người, việc của con người tự có người quản lý, túc hạ nhúng tay vào thật sự là không thích hợp."
"Xin nhớ kỹ trong lòng."
"Vậy túc hạ còn chuyện nào khác không?"
"Vậy xin phép cáo từ, xin thứ lỗi cho ta đã quấy rầy."
Nữ tử vừa nói vừa đứng dậy nhưng đột ngột dừng lại, nàng nhìn bức tranh trên bàn trước mặt, hỏi hắn:
"Đạo trưởng còn thích bức tranh này không?"
"Rất thích."
Đạo nhân nói lời phát ra từ tận đáy lòng.
"Vậy thì xin tặng lại cho đạo trưởng."
"Đa tạ."
"Đạo trưởng đừng khách sáo..."
Nữ tử nói xong, vừa định rời đi, nàng đã quay người nửa chừng, rồi lại vòng trở lại, nhìn đạo nhân:
"Còn một chuyện nữa ta cần phải nói rõ ràng với đạo trưởng."
"Không biết túc hạ đang nói đến chuyện gì?"
"Mặc dù Vãn Giang đã bịa ra nhiều lời nói dối để lừa dối đạo trưởng, nhưng đó chỉ là vì để che giấu thân phận thôi, ta không còn cách nào khác. Nhưng ngày đó ta gặp đạo trưởng trên núi Trường Sơn là sự thật. Chúng ta thật sự có duyên phân tình cờ gặp gỡ nhau. Trong lúc không kiềm được xúc động trước khung cảnh như tranh vẽ, ta đã mang đạo trưởng và con mèo Tam Hoa nhà ngài vào trong bức tranh. Thậm chí những chuyện sau đó, và hôm nay ta tặng lại bức tranh cho đạo nhân. Dù là chuyện gì, dù lòng ta có ra sao, cũng tuyệt đối không có giả dối nửa lời. . ."
Sắc mặt nữ tử bình tĩnh, ánh mắt thờ ơ.
"Đa tạ túc hạ."
Đạo nhân cũng đứng lên, lại nói.
Nữ tử cũng cúi đầu thật sâu thi lễ với hắn, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:
"Không biết sau này ta có thể đến thăm đạo trưởng lần nữa không?"
"Đương nhiên là được."
Đạo nhân đáp lại.
Nữ tử này cũng là một "cao nhân". Không chỉ là về đạo hạnh mà còn cả tài đánh đàn thần thông, nàng xứng đáng với danh xưng cao nhân vô song. Bất cứ nơi nào Tống Du đi qua, hắn đều sẽ đến viếng thăm các cao nhân ở đó, vì vậy đương nhiên hắn không có lý do gì để từ chối một cao nhân tìm đến cửa.
"Vậy thì đa tạ đạo trưởng."
"..."
"Một ngày nào đó, nếu đạo trưởng muốn đến nghe đàn thì cứ thoải mái đến Hạc Tiên Lâu tìm ta."
Nữ tử nói:
"Cái gọi là kim tiền chỉ là yêu cầu của công chúa và là một cách để sàng lọc những kẻ quyền quý mà thôi. Ta vốn là một con vật trong núi đã tu luyện thành tinh và chỉ tìm kiếm đạo hạnh và tự do. Muốn nhiều hơn cũng vô ích. Nếu đạo trưởng muốn đến, hãy đến tìm ta là được."
Thị nữ bên cạnh cũng cười đáp lại:
"Ngươi cũng có thể tới chỗ ta."
"..."
Tống Du nhìn nàng cùng nha hoàn của nàng, lại mỉm cười hỏi ngược lại:
"Túc hạ và túc hạ, một đầu một đuôi, mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình, hay là đây là chuyện mà túc hạ toàn tâm toàn ý muốn làm?"
"..."
Nữ tử sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cúi đầu:
"Đã khiến đạo trưởng chê cười rồi."
"Không dám."
"Vậy thì xin cáo từ."
Nữ tử xoay người rời đi, nha hoàn bên cạnh quay người mỉm cười với hắn, sau đó cũng xoay người đi theo ra cửa, đi theo chủ nhân cùng bản thể ngồi vào trong xe ngựa.
Giữa tiếng lộc cộc, cỗ xe dần dần rời đi.
Lúc này đạo nhân mới thu lại ánh nhìn của mình
Nữ tử này tuy có vẻ ngoài xinh đẹp mong manh lại dễ dàng khiến người ta có cảm giác thương tiếc, người chơi đàn luôn tạo cho người ta ấn tượng rằng nàng không am hiểu chuyện tranh đoạt, nhưng thực tế, hắn có thể nhìn rõ ngày hôm đó trong tiết Thanh Minh—— Đây rõ ràng là một vị đại yêu!
Khi nói đến đạo hạnh, hắn không dám nói là chính xác, Tống Du chỉ đánh giá nó dựa trên trực giác của mình, nhưng e rằng nàng không thua kém gì An Thanh Yến Tiên và cũng không kém cạnh xà tiên núi Bắc Khâm chút nào. Quả thật đến nay Tống Du mới có cơ hội gặp mặt vị đại yêu có đạo hạnh thâm hậu nhất mà hắn từng thấy trong kiếp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận