Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 477: Thức Ăn

Đạo sĩ vốn định đi tìm Đậu đại sư, tuy nhiên nơi này quá rộng, rất khó để tìm người, lão giả cũng rất nhiệt tình, mới hắn tới nhà mình làm khách.
Đạo sĩ khách sáo từ chối, nhưng cũng ngại từ chối quá mức, nên chỉ đành đồng ý, đi theo lão giả tới nhà hắn.
Trong nhà lão giả có bảy người, nghe nói đạo sĩ tới từ bên ngoài, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, bèn giết gà dâng rượu chiêu đãi hắn, còn giữ hắn lại nhà mình ngủ lại. Mỗi người đều trò chuyện với hắn, hỏi hắn đủ chuyện về thế giới bên ngoài, mỗi khi nghe tới những điều không giống với nơi này, bọn họ đều ngạc nhiên không thôi, giống như rất khó tưởng tượng ra được ở bên ngoại lại có một thế giới như vậy. ...
Ngoài thức ăn thức uống ngon ra, lão giả còn thu dọn một căn phòng, mời Tống Du và mèo Tam Ngủ ở lại.
Đạo sĩ cung kính cảm tạ, bèn ở lại trong phòng.
Nơi này quả thực không có ban đêm, từ lúc hắn mới tới đây đến tận bây giờ vẫn luôn là hoàng hôn.
Bây giờ, cả nhà lão giả hầu như đều đã đi ngủ, đạo sĩ cũng đã tới lúc nên đi ngủ, hắn ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, rất khó đi vào giấc ngủ.
Cảm giác này cũng rất thú vị.
Trước đây, lúc hắn còn ở thế giới bên ngoài, hắn có thể cảm nhận sự luân chuyển của bốn mùa, âm dương nối tiếp nhau, nhưng lại không cảm giác rõ ràng như vậy. Giống như bầu không khí, con người không lúc nào không hít thở, vì thế có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của không khí, nhưng nếu như đi tới một nơi không có không khí, ắt hẳn sẽ có cảm ngộ mới đối với sự tồn tại của không khí.
Thời gian từng chút trôi qua.
Mèo Tam Hoa chạy vài vòng ở trong phòng, giờ nó đã nằm bò lên trên giường, khép hờ mắt lại, sắp sửa đi ngủ.
Đạo sĩ ngồi xếp bằng, tĩnh tâm lại, cảm ngộ linh vận của trời đất, trải nghiệm sự huyền diệu của thế giới này.
Trải qua một ngày trò chuyện, hiểu biết của hắn về thế giới này cũng tăng thêm vài phần.
Không chỉ là hiểu biết có được từ lời của người khác.
Mà còn có cả cảm ngộ của chính bản thân hắn.
Khoảng trời đất này có vài phần tương đồng với thế giới bên ngoài, cũng có rất nhiều chỗ không giống, sự tồn tại của nơi này phải phụ thuộc vào thế giới bên ngoài, nhưng tại hoàn toàn tách biệt, tự hình thành nên một khoảng trời đất riêng, đến cả quy tắc cũng hoàn toàn khác biệt.
Tống Du có rất nhiều điều chưa thông suốt được, đương nhiên, điều mà hắn không thông suốt được nhất chính là sự tồn tại ở bên trong bức tranh này.
Nhưng cho dù là điều gì chưa thông suốt, thì tất cả sự tồn tại ở đây đều là chân thực, quả thực vô cùng ảo diệu.
Bình tâm suy nghĩ, vậy mà lại có được cảm ngộ.
Nếu như nói ra...
Cái gọi là kỹ nghệ thần thông, cho dù là điêu khắc, vẽ tranh hay đánh đàn, kỹ thuật đều đạt tới đỉnh cao, chỗ thần thông đấy nào phải thần tiên hay thần linh gì, mà chính là bản thân thế giới này.
Kết giao với Đậu đại sư chính là một thu hoạch lớn.
Nơi này không có sự thay đổi giữa mặt trời và mặt trăng, hay sự thay đổi thời tiết, trời đất cũng khác với thế giới bên ngoài, đến cả Tống Du cũng không có cách nào hiểu được sự vận hành của thời gian, chỉ biết Tam Hoa nương nương ngủ rồi lại thức, sau đó tiến lại gần nhìn hắn mấy lần, cũng giẫm tới giẫm lui mấy lần lên chân hắn, nhưng trước nay, giấc ngủ của nó đều có không theo luật, nên cũng không thể đoán được thời gian đã qua bao lâu.
Nếu như ở thế giới bên ngoài, có lẽ đã một đêm trôi qua.
Bên ngoài có hơi ầm ĩ, trên chân hắn cũng hơi ngứa.
Đạo sĩ mở mắt ra, lập tức cúi đầu xuống xem.
Mèo Tam Hoa cũng phát hiện ra động tĩnh ở bên ngoài, nó đứng ở cạnh giường, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là mặc dù nó đã cố duỗi cổ ra dài nhất, nhưng vẫn chưa đủ cao, nó bèn đứng lên giống như con người, nhưng lại sợ phiền phức. Thế là nó giẫm hai chân trước của mình lên trên đùi của đạo sĩ, sau đó nâng nửa thân trên lên, khiến cho tầm nhìn của mình ngang với cửa sổ, sau đó nhìn đám người đang huyên náo ở bên ngoài.
"Ồ, đạo sĩ, ngươi dậy rồi..."
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu sang nhìn hắn, chân của nó vẫn giẫm trên đùi hắn, ngẫm lại nếu như hắn không mặc quần, bàn chân này mà di chuyển, chắc chắc sẽ để lại dấu hoa mai trên chân hắn.
"Dậy rồi."
"Bên ngoài có người."
"Ừ."
Âm thanh bên ngoài đã bay vào trong phòng.
Là những người khác ở trong thôn, thậm chí có cả người ở những thôn khác, nghe nói có người từ bên ngoài tới, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, nên tới để xem điều hiếm lạ, mở mang kiến thức.
Cả nhà lão giả vừa mới thức giấc, bèn nói rằng khách nhân còn đang ngủ, chặn bọn họ lại ở bên ngoài.
Đạo sĩ và con mèo đưa mắt nhìn nhau, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
"Ai da, đạo trưởng đã dậy rồi!"
"Các vị, hữu lễ."
"Đạo trưởng thật sự tới từ bên ngoài à?"
"Đúng vậy."
"Bên ngoài hiện giờ thế nào rồi?"
"..."
Không ngoài dự đoán, lại là một phen hỏi đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận