Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 465: Trường Kinh

"Lúc đó Vãn Giang muốn tặng lại bức tranh cho tiên sinh, cũng để đoạn duyên phận và thú vui tao nhã này được trọn vẹn. Tuy nhiên, đang lúc Vãn Giang đặt nét bút cuối cùng thì tiên sinh đã rời đi. Vãn Giang tiếc nuối hồi lâu, sau này gặp lại nhau lần nữa, nhưng lần đó tiên sinh không mặc đạo bào, cộng thêm việc Vãn Giang cũng chưa từng thấy mặt mũi tiên sinh, cuối cùng trong lúc vội vàng thoáng thấy con mèo Tam Hoa trong tay tiên sinh, nhưng cũng không dám nhận người, đi được vài bước lại bỏ lỡ, lúc trở về lại tiếc nuối thêm một lúc lâu."
Nàng dừng lại một lát mới nói tiếp:
"Cũng may sau này ta đã nghe nói đến chuyện thần tiên của tiên sinh từ các quý nhân đến nghe đàn. Hôm nay, ta đặc biệt đến đây để tìm hiểu và trả lại bức tranh. Vừa nãy khi gặp mặt ta mới xác nhận được, quả nhiên cả hai lần đều là tiên sinh. Hôm nay cuối cùng Vãn Giang cũng đã thoả mãn được mong muốn của mình."
"Đây là bức tranh do túc hạ vẽ, làm sao ta có thể nói gì về nó được?"
"Nhờ phúc của tiên sinh, ta đã có được linh khí và thần vận trong bức tranh. Bức tranh này đã là bức mà Vãn Giang thích nhất trong số tất cả các bức tranh mà Vãn Giang đã vẽ trong đời, Vãn Giang đã thoả mãn khi tạo ra được bức tranh này Nhưng không có sự đồng ý của tiên sinh thì dẫu sao nó vẫn là một sự mạo phạm, ta thích bức tranh này nhưng lại thấy lòng mình khó chịu khi giữ nó, nếu tiên sinh cũng thích thì ta sẽ tặng bức tranh này cho tiên sinh. Đó sẽ là phương án tốt nhất. Nếu tiên sinh không muốn, Vãn Giang sẽ giữ nó ở lại, đây cũng xem như vẹn cả đôi đường."
"Thì ra là vậy ư..."
Đạo nhân gật đầu, rời mắt khỏi bức tranh, nhìn sang nữ tử tiếng tăm vang lừng ở Trường Kinh và hỏi:
"Túc hạ đến đây, lẽ nào chỉ là một bức tranh thôi sao?"
"Sao tiên sinh lại hỏi như thế?"
Giọng điệu của nữ tử không có vẻ gì là ngạc nhiên.
"Ta rất tò mò."
"Quả thật Vãn Giang đến đây còn có một mục đích khác."
Nữ tử dường như đã đoán trước được, bình tĩnh trả lời.
"Xin lắng tai nghe."
"Không biết tiên sinh tới từ đâu?"
"Tại hạ vốn là người Dật Châu."
"Tại sao lại đến Trường Kinh?"
"Ta đến đây dạo chơi, tạm thời dừng lại nghỉ chân một thời gian."
"Thật ngưỡng mộ với cuộc sống tiêu dao, tự do tự tại của tiên sinh."
Giọng điệu của nữ tử nghe có vẻ hơi bất lực.
"Cả đời thiếp đều bị giam cầm ở đây."
"Tại sao túc hạ lại hỏi chuyện này?"
"Ta chỉ muốn biết thế thôi. Tại sao hôm đó tiên sinh lại đến Hạc Tiên Lâu."
"Ta nghe nói tài đánh đàn của túc hạ là có một không hai, một tiên sinh kể chuyện đã liệt tiếng đàn của túc hạ vào một trong mười điều độc đáo ở Trường Kinh. Tại hạ đã ngưỡng mộ từ lâu nên đặc biệt dành dụm đủ tiền để đi xem thử một phen."
Đạo nhân thành thật nói.
"Thì ra là như vậy ư..."
Giọng điệu của Vãn Giang gần giống như trước, ngay sau đó mới khiêm tốn nói:
"Đó chỉ là lời khen ngợi và tâng bốc của thế nhân mà thôi. Vãn Giang không xứng được gọi là mười nhân tài hàng đầu ở Trường Kinh. Vãn Giang chỉ là một thương nhân mở quán rượu ở Trường Kinh để kiếm chút tiền. Chỉ mong một khúc mưa dầm ngày đó cũng không làm tiên sinh thất vọng mà về."
"Tài đánh đàn của túc hạ tuyệt vời vô cùng, quả thật cả đời tại hạ cũng chưa từng thấy qua, chỉ có thể khâm phục làm sao có thể thất vọng."
"Thật không dám nhận."
Nữ tử trầm giọng nói chuyện với hắn, dù chỉ đang nói chuyện, nhưng vẻ mặt và phong thái của nàng đã có thể thu hút ánh nhìn mê mẩn của rất nhiều văn nhân sĩ tử ở Trường Kinh:
"Ta không dám nói dối tiên sinh. Kể từ khi Vãn Giang tự mở quán rượu cầm này tới nay đã gánh chịu không biết bao nhiêu bất mãn của rất nhiều phu nhân quyền quý trong phủ ở thành Trường Kinh. Người ta thường nhục mạ thiếp là yêu quỷ biến thành người, hoặc ta đã dùng những yêu pháp tà thuật nào đó, họ mời các tiên sinh dân gian đến tìm cách khiến Vãn Giang thân bại danh liệt. Cách đây một thời gian, Vãn Giang nghe nói tiên sinh đã lưu lại một sự tích thần kỳ tại phủ Thái úy nên muốn đến đây hỏi thăm và trả lại tranh vẽ, thứ hai cũng vì thấy thấp thỏm bất an trong lòng nên muốn đến nơi này của tiên sinh để tìm sự an tâm."
"Cũng không dối gạt túc hạ."
Đạo nhân cũng trả lời:
"Ngày hôm đó thực sự có người đến gặp tại hạ. Mời tại hạ đến Hạc Tiên Lâu, điều tra thử xem túc hạ có phải là một con yêu quỷ hay không, và liệu có sử dụng yêu pháp tà thuật để mê hoặc tâm trí người ta hay không."
Nữ tử nghe vậy, chỉ nhìn đạo nhân.
"Nhưng những gì tại hạ nói trước đó đều là sự thật, sở dĩ tại hạ tới Hạc Tiên Lâu là bởi vì ta ngưỡng mộ tài đánh đàn của túc hạ đã lâu, muốn đi xem thử. Có người tới mời ta, nhưng đó chỉ là chuyện trùng hợp thôi."
"Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo sau khi tiên sinh nhìn thử?"
"Chả nhẽ tự bản thân túc hạ lại không biết chuyện gì đang xảy ra với mình à?"
"..."
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận