Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 271: Trưởng Thành

"Đi đi."
Tống Du vỗ vỗ nó.
Con ngựa chạy vài bước, lại quay đầu nhìn họ rồi chạy về phía ngọn núi bên kia.
Tam Hoa nương nương rất không nỡ.
Tống Du chỉ mỉm cười.
Gặp lại là chuyện tốt, nhưng nếu không gặp lại cũng không sao, một năm sau chắc chắn sẽ không có kết quả xấu, đã như vậy thì thật sự không có gì phải thấp thỏm.
"Đi về."
Một người một mèo trở về.
Mèo Tam Hoa đi vài bước lại quay đầu, cho đến khi hoàn toàn không thấy con ngựa đỏ thẫm, nó mới thu lại tầm mắt, ngửa đầu nhìn Tống Du:
"Sang năm nó có lớn hơn không?"
"Nó đã trưởng thành."
"Vậy nó có lớn lên không?"
"Không."
"Sáng nay, nữ nhân ở sát vách nói, nàng ra ngoài làm việc, buổi chiều mới về, bảo ngươi buổi tối ở nhà chờ một chút, ra ngoài ăn cơm."
"Nàng nói với ngươi như vậy sao?"
"Đúng vậy!"
"Tam Hoa nương nương đã bắt đầu biết lo liệu rồi."
"Lo liệu sao"
"Đúng."
"Có ý gì?"
"Điều đó có nghĩa là Tam Hoa nương nương thông minh và đáng tin cậy."
"Đúng vậy!"
Mỗi người một mèo chậm rãi trở về quan đạo.
Có lẽ hôm qua đã quá muộn hoặc có thể trong lòng chứa đựng thứ gì khác nên không nhìn kỹ phong cảnh ngoài thành.
Hôm nay nhìn lại, chỉ thấy một vùng đất bằng phẳng với những con đường đất quanh co, ở hai bên con đường đất quanh co này, hoặc thưa thớt hoặc dày đặc những ngôi nhà. Đầu xuân, phần lớn cỏ cây đều khô héo, nhưng hoa đào lại nở rộ, những người đi qua nhìn từ xa chỉ thấy vài chấm nhỏ, cưỡi ngựa bắt xa mới thấy lớn hơn một chút, thỉnh thoảng có khói bếp bay lên trên cao, cờ rượu bay phấp phới, thoạt nhìn như một bức tranh cổ.
Tống Du cất bước đi vào trong bức tranh cổ này.
Có đứa bé đuổi theo con chó nhỏ, mèo chạy tán loạn trên đường, nhiều văn nhân nhã sĩ đạp thanh(*) đi chơi, lão nhân ngồi ở cửa chờ sinh mệnh trôi qua, cũng có những người ở tầng lớp dưới đang làm việc cật lực để kiếm sống.
(*) đạp thanh: dẫm lên cỏ xanh, từng xuất hiện trong tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du.
Giữa trưa ăn cơm ở quầy hàng nhỏ bên ngoài thành.
Vào cổng thành, thực ra cũng không khác mấy.
Nhìn thương nhân rao bán trên đường, người đi đường như dệt, không thiếu những người ăn mặc sang trọng, cũng không thiếu những nam thanh nữ tú. Xoay người đi vào trong ngõ nhỏ, có thợ thủ công đang yên lặng đan chổi tre, đôi bàn tay đen sạm đầy vết chai dày và vết nứt sâu, những người lao động chăm chỉ lặng lẽ gánh hàng nặng, còn có những phụ nhân ngồi trên cửa lo lắng về ngày hôm nay.
Có nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống ở khắp mọi nơi.
Đạo sĩ bước từng bước giống nhau, đi từ trong tranh cổ đi ra, lại giống như đi qua lịch sử.
Hãy nhìn xung quanh một cách cẩn thận vào một ngày khác.
Hôm nay vẫn còn việc phải làm.
Tống Du tìm về căn nhà mới thuê, đi vào chợ gần đó mua mì gạo, lấp đầy vại gạo trong nhà, rồi đi đến giếng lấy nước, rửa sạch bể nước xong đổ đầy, gặp được tiều phu mang củi đến đầu ngõ bán cũng mua một gánh để trong nhà có củi để đốt.
Dầu muối tương dấm cũng phải mua.
Và chăn mới...
Dẫn ngựa mất nửa ngày, làm xong những việc này, lại mất thêm gần nửa ngày nữa, tuy nhiên mỗi giờ mỗi khắc đều có việc cần làm, chưa từng lãng phí nên trong lòng luôn cảm thấy phong phú.
Cuộc sống của một người trần thế là như vậy.
Lúc bận rộn xong, ước chừng đã đến giờ Dậu, đúng lúc mặt trời phía Tây chiếu ra đường phố.
Thời gian còn lại thuộc về chính mình.
Tống Du kéo một cái ghế ra cửa ngồi cùng mèo Tam Hoa, phơi nắng, nhìn hàng trăm người qua lại trên con đường phía trước, nhìn mây trên trời biến hóa hình dạng, tận hưởng khoảnh khắc thoải mái này.
Một người hàng xóm liếc nhìn hắn. ...
Ánh sáng mặt trời nhuộm vàng gạch lát sàn.
Ngô nữ hiệp đang đi đến từ cuối đường, vừa nhìn đã thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi ở cửa.
Hai tay to ôm ngực, nheo mắt lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, không nhìn mặt còn tưởng đối phương là một lão già. Con mèo cũng đoan chính ngồi ngay ngắn trên mặt đất bên cạnh, cũng híp mắt, nâng móng vuốt lên liếm. Điều này khiến nàng cảm thấy giống như bản thân mới đến Trường Kinh, còn một người một mèo kia đã ở đây rất nhiều năm.
Người ta đang hưởng thụ cuộc sống, còn mình phải bôn ba vì cuộc sống, điều này khiến lòng nàng khó tránh khỏi có chút hâm mộ, lại không nhịn được lộ ra ý cười vì khoảnh khắc tốt đẹp này.
"Ồ! Còn phơi nắng sao?"
Mèo con đã phát hiện ra nàng từ lâu, nó buông móng vuốt quay đầu nhìn nàng chằm chằm, lúc này vị đạo sĩ mới quay đầu lại.
"Về rồi sao?"
"Các ngươi hài lòng!"
"Rảnh rỗi không có việc gì."
"Đưa con ngựa đi rồi sao?"
"Đưa rồi."
"Trong nhà đã dọn dẹp xong chưa? Mua hết đồ cần mua chưa?"
"Những đồ cần gấp đã mua xong rồi."
"Những đồ không cần gấp mà muốn dùng thì sao?"
"Từ từ mua."
"Chậc chậc..."
Ngô nữ hiệp lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng mình.
Đi vào cũng không làm việc gì, chỉ rút đoản kiếm giấu trong xiêm y ra, ném lên bàn rồi xoay người.
Lại thấy con mèo kia không biết từ khi nào đã chạy đến cửa phòng nàng, ngửa đầu nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt giống như đang suy nghĩ.
"Ha..."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười, lại bước ra khỏi cửa.
Đóng cửa lại một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận