Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 830: Chủ Khách Điếm

Thời tiết mấy ngày nay cũng rất lạnh, bên sông dường như không hề có người, tiểu nữ đồng nhìn trái nhìn phải, rồi lấy một chiếc chủy thủ từ trong hà bao ra, sau đó chỉ thấy nó cầm chủy thủ lên, mũi dao hướng xuống lớp băng trên mặt sông vẽ một vòng tròn. Rất im lặng, cũng không thấy thứ gì kỳ lạ, trên mặt băng đã có thêm một vòng tròn còn vuông vức hơn cả dùng cưa để cưa ra.
Tiểu nữ đồng tốn sức một chút, rất nhanh sau đó, trên mặt băng đã có thêm một cái hố.
Sau đó, tiểu nữ đồng lập tức cất chủy thủ đi, không nhúc nhích nữa, mà ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chiếc hố không nhúc nhích.
Trước đó, nó và đạo sĩ đã từng cùng nhau tới đây.
Nơi này quả thực rất lạnh, toàn bộ con sông đều bị đóng băng, con cá ở dưới sông cũng phải kìm nén đến mức khó chịu. Thông thường, nếu như có một cái hổ hở ra, một lúc sau sẽ có cá bơi ra. Tam Hoa nương nương rất có bản lĩnh, lần trước nó và Tống Du đã bắt được không ít cá, không chỉ mình nó được ăn no nê, mà còn dư lại rất nhiều mang lên trên đường đi bán, còn tặng một con cho chủ khách điếm.
Tam Hoa nương nương thích thú với cảm giác bắt được con mồi, nó càng thích cảm giác bắt được con mồi cho đạo sĩ ăn, nếu còn có thể bán đi lấy tiền, chẳng phải lại càng yêu thích hơn à.
Lần này, nó phải đợi lâu hơn lần trước.
Tam Hoa nương nương thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trái nhìn phải, nhìn đạo sĩ đang đi lại trên lớp bắt quan sát bốn phía, nó lại nhìn sang thiếu niên chim én ở sau lưng hắn không dám lại gần, suy nghĩ có phải bọn hắn đã dọa sợ cá của mình không.
Không bao lâu sao, cá đã tới.
"!"
Vẻ mặt Tam Hoa nương nương cứng lại, cũng hơi lùi người ra phía sau, trốn ở sau lớp băng lặng lẽ nhìn vào trong nước.
Nó duỗi tay ra, bên trên cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo đã có thêm chiếc móng tay cong cong như móc câu, óng ánh lấp lánh, ở giữa có màu hồng, giống như được điêu khắc từ băng tốt nhất chạm thêm ngọc.
"Soạt!"
Tay nó duỗi ra nhanh như chớp, vừa nhanh vừa chính xác.
"Vù..."
Chỉ nghe thấy tiếng nước rất nhỏ, bọt nước bắn tung tóe, lúc cánh tay của tiểu nữ đồng rất khỏi mặt nước, trên tay nó đã vững vàng cầm lên một con cá lớn, sau đó nó thả tay ra, con cá liền rơi xuống mặt bặt.
Quả thật lưu loát, sạch sẽ con người khó mà so sánh được.
"Phạch phạch..."
Con cá giãy giụa lắc lư trên mặt băng.
Tam Hoa nương nương lập tức quay đầu sang...
Đạo sĩ kia đang xoay lưng về phía nó, nhìn ra nơi xa, không biết đang nhìn gì, đúng thật là.
Tam Hoa nương nương chỉ đành ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác.
Thiếu niên chim én mặc y phục màu đen trắng đứng ở một nơi cách xa nó một trượng, mặt hướng về phía nó đang nhìn nó.
Tam Hoa nương nương liền nhìn chằm chằm nó.
"..."
Thiếu niên chim én không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Tam Hoa nương nương tiếp tục nhìn chằm chằm nó.
"..."
Thiếu niên chim én càng thấy không tự nhiên.
"?"
Chân mày Tam Hoa nương nương khẽ chau lại.
"!"
Vẻ mặt thiếu niên chim én cứng lại, nó chợt thấy sợ hãi, đầu óc nó xoay chuyển rất nhanh, lúc này nó mới nghĩ ra vội vàng nói.
"Tam Hoa nương nương lợi hãi!"
"..."
Lúc này, Tam Hoa nương nương mới hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt hài lòng, sau đó nó thu hồi tầm mắt lại, tiếp tục nhìn chiếc hố trên mặt băng, chờ đợi con cá xui xẻo tiếp theo dâng tới cửa.
Thiếu niên chim én cũng thức thời vội vàng đi tới, trên tay nó cầm một loại dây leo nào đó, xiên cá vào đặt ở bên cạnh.
Ngay lập tức, tiểu nữ đồng liên tục quơ tay, không ngừng bắt được cá, vừa bắt được cá khỏi mặt nước nó liền tiện tay đặt cá qua một bên, xem cũng không xem, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cái hố trên mặt nước. Thiếu niên chim én vội vàng đi qua, cẩn thận từng ly từng tý nhặt cá lên rồi dùng dây cỏ xiên lại, còn không dám cách nó quá gần.
Đạo sĩ vẫn nhìn sang chỗ xa. ...
"Nhiều rồi..."
"Thật à?"
Tiểu nữ đồng nhìn sang, quả thực rất nhiều.
Tuy nhiên cá là thứ tốt, mèo có thể ăn, người cũng có thể ăn, còn có thể bán lấy tiền, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Tiểu nữ đồng lại nhìn chằm chằm đạo sĩ, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ.
Nó lập tức hơi nâng cơ thể đang nằm sấp lên, rướn cổ nhìn theo hướng đạo sĩ đang nhìn chằm chằm, chợt thây bên đó cũng có một người, là một tên nhóc, hình như còn là người quen, hắn cũng đang bắt cá theo cách tương tự như của Tam Hoa nương nương. Nhưng người kia không đứng ở giữa sông, mà ở ngay trên bờ sông, cũng đục một cái hố ở trên băng, hắn cũng không dùng tay, mà cầm một cây gậy gỗ vót nhọn, vô cùng chăm chú cúi đầu nhìn chằm chằm động tĩnh trong hố băng động tĩnh, thỉnh thoảng cũng sẽ cầm cây gậy gỗ trong tay đâm mạnh xuống.
Đương nhiên hắn không lợi hại bằng Tam Hoa nương nương.
Từ khi Tam Hoa nương nương bắt đầu tới thảo nguyên, nó đã dần dần tôi luyện được bản lĩnh dùng một tay bắt cá. Nó chỉ cần dùng tay sẽ có thể bắt được cá, cứ mỗi lần bắt sẽ lại túm được một con cá vô cùng dễ dàng.
Nhưng tên nhóc kia đâm xuống nhiều lần cũng không hề đâm trúng con cá nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận