Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 522: Ngôn Châu

"Về sau, bần đạo chỉ đành rời bỏ quê hương, đi xuống phía Nam tìm đường sống. Bất đắc dĩ là bần đạo không thành thạo nghề nào, nhớ tới việc lúc còn trẻ từng đọc sách vài ngày, đọc vài cuốn sách đoán mệnh, thế là mặc đạo bào lên người và treo một lá cờ rồi giả làm đạo sĩ, đoán mệnh để kiếm sống."
"Sinh hoạt ở Trường Kinh bằng cách đoán mệnh có khó không?"
"Vậy thì cũng tùy người..."
Đạo sĩ trung niên xấu hổ lắc đầu.
"Bây giờ xem ra, cuốn sách mà bần đạo đọc lúc còn trẻ chỉ là một cuốn sách giả, bần đạo không hề có tài học hành, mồm miệng cũng không lanh lợi, cũng chỉ có thể kiếm chút tiền may mắn nhờ vào đám học sinh vào kinh đi thi và khoảng thời gian vào dịp tết, qua mấy ngày này, chỉ có thể trông đợi ông trời có cho cơm không mà thôi."
"Thì ra là vậy."
Tống Du gật đầu, cảm thấy rất có đạo lí.
Cái gọi là "Tiền may mắn", quả thực rất dễ nghe, hành vi như vậy thực ra không khác lừa đảo là bao.
Tống Du đẩy hai quả trứng muối về phía đạo sĩ trung niên, sau đó cũng đẩy dĩa nước tương tới chỗ hắn.
"Đừng chỉ ăn mỗi cháo, đây là đặc sản của quê hương ta, tên là trứng muối, còn được gọi là trứng hoa tùng, đừng nhìn nó đen thui vậy mà cho rằng ăn không ngon, thực ra có thể ăn được, chỉ là mùi vị có hơi kỳ lạ, có người thích ăn, có người không thích ăn, lúc mới ăn có lẽ sẽ cảm thấy mùi vị của nó kỳ lạ, chấm với nước tương sẽ đỡ hơn phần nào."
"Đa tạ..."
"Không biết đạo huynh ở chỗ nào của phương Bắc."
"Người Ngôn Châu."
"Ngôn Châu sắp tiếp giáp với biên giới đúng không?"
"Đúng là kề sát với biên giới."
Đạo sĩ trung niên nói.
"Trước đây, lúc Trần tướng quân còn chưa tới phương Bắc, mỗi năm người Tái Bắc đều sẽ xuôi nam cướp bóc, hàng ngày trôi qua vô cùng gian nan, sau đó sẽ là một trận đại chiến, đánh cho bọn phương Bắc không còn manh giáp. Sau trận đại chiến, phương bắc cũng dừng lại, chúng ta đã giành chiến thắng, người Tái Bắc cũng không tới nữa, nhưng ruộng đất đã trở thành đất hoang, mấy chục dặm đều không có người."
"Đời sống thật khó khăn."
"Nếu chỉ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là ít người mà thôi, thế nhưng người sống ít đi, người chết sẽ nhiều lên, bọn yêu ma quỷ quái đều xuất hiện, ai dám sống ở đó nữa?"
"Có bao nhiêu người cũng xuống phía Nam tìm đường sống giống như đạo huynh?"
"Không tính là nhiều, tuy nhiên, vốn dĩ cũng chẳng còn lại bao nhiêu người, trong số những người còn sống sót lại đó, một nửa ở lại, một nửa chạy ra bên ngoài, ở đâu có đường sống thì đi nơi đó."
"Tại hạ cũng từng nghe nói yêu ma quỷ quái ở phương Bắc rất càn rỡ, từng nghe kể không ít từ lời của một vị tướng quân, tuy nhiên, mặc dù vị tướng quân kia trấn thủ ở phương Bắc, dù sao cũng là tướng quân ở biên giới, nhưng lại không ở hậu phương của bách tính, xem ra hắn cũng không mấy hiểu rõ về nổi khổ của bách tính phương Bắc."
Tống Du nhìn hắn.
"Nếu đạo huynh có thể nói rõ hơn đôi chút, vậy thì không gì tốt hơn."
"Cũng chẳng có gì để nói cả, quỷ quái bình thường chẳng qua chỉ là làm loạn, ăn thịt người, quấy phá khiến lòng người hoang mang, cũng giống với tai họa do chiến tranh. Nhưng nếu là đám yêu ma có năng lực, chúng sẽ giống như vương của khu vực đó, nuôi bách tính trong đất của mình. Nếu là yêu ma lương thiện đôi chút, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của đám đại vương đó là được, định kỳ hiến người cho chúng, đồng nam cũng được, đồng nữ cũng được, hoặc là người sinh vào tháng nào năm nào đó, như vậy có thể đảm bảo bình yên được một khoản thời gian. Đám yêu ma hung tàn thì coi bách tính trong như thức ăn trong đất, gà cột trên lan can, tùy ý giết chóc, Thậm chí, nghe nói ở một vài nơi, yêu ma chỉ ăn tim gan, ven đường toàn là đầu người."
Cây đũa mà đạo sĩ trung niên cầm trên tay cũng đang run rẩy.
"Vậy mà lại đáng sợ như vậy."
"Trừ yêu ma quỷ quái ra, ở phương Bắc còn có dịch bệnh hoành hành, một khi ôn dịch xảy ra, còn đáng sợ hơn yêu ma quỷ quái ba phần."
Đạo sĩ trung niên nói.
"Có một số người đã trở thành yêu ma do dịch bệnh."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du nhìn chăm chú đạo sĩ trung niên một hồi lâu, rồi mới gật đầu.
Xem ra ông trời cũng muốn hắn đi phương Bắc trước.
Cũng không biết có phải ông trời hay không.
Tống Du lắc đầu, không hỏi những những chuyện này nữa, bèn hỏi tiếp.
"Đạo huynh rời xa quê hương, vẫn luôn kiếm tiền nhờ vào việc đoán mệnh cho người khác à?"
"Thực tế cũng không còn cách nào khác."
"Thế nhưng đạo huynh là không phải đạo sĩ chân chính, cũng không học được bản lĩnh xem bói chân chính, nếu thời gian lâu dài..."
Tống Du ngừng một lát, khẽ cười.
"Chưa nói tới việc đây có phải là lừa người lừa tiền hay không, chỉ nói tới việc đạo huynh muốn dựa vào ngón nghề này để nuôi sống gia đình đã là rất khó rồi. Giống như mấy ngày nay vậy, đạo huynh không có hạt cơm nào vào bụng, áo quần mỏng manh, liệu có thể chống đỡ được mấy ngày?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận