Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 489: Mạo Muội Tới Thăm

"..."
Đạo nhân ngửi thấy thoang thoảng mùi bột phấn.
Trên tay hắn đang cầm một con tôm sông sống còn chưa bóc vỏ, tay đầy mùi tanh, khi hắn quay lại nhìn thì thấy khe cửa đã bị gió thổi tung ra lúc nào không hay biết, đồng thời nhìn thấy nữ tử dẫn theo nha hoàn của mình đang đứng trước cửa.
"Đạo trưởng..."
Nữ tử khẽ cúi đầu thi lễ với hắn, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
"Ta mạo muội tới thăm ngươi, không biết đạo trưởng đang ăn cơm..."
Tống Du cũng không biết làm sao cho phải.
Hắn nghĩ trước khi người ta tới đây cũng cố tình né tránh giờ ăn cơm. Điều này không dễ tránh, vì hiện nay có người ăn ba bữa, ăn điểm tâm lúc sáng sớm, có người ăn hai bữa, ăn cơm sáng muộn, người ăn hai bữa vào thời điểm này hẳn chỉ mới vừa ăn sáng, còn người ăn ba bữa lúc này hẳn là vừa mới ăn sáng, có lẽ còn chưa ăn trưa, nếu đến sớm hơn một chút hoặc muộn hơn một chút, có lẽ sẽ bắt kịp bữa cơm của người Trường Kinh.
Tuy là chênh lệch không lớn, nhưng làm sao lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
May mắn thay, Tống Du chỉ đang bóc tôm cho Tam Hoa Miêu, hắn còn chưa động đến đũa, cũng xem như một sự an ủi hiếm hoi.
"Không thể tiếp đón từ xa."
Đạo nhân đứng dậy, lấy khăn lau tay. Tuy Tam Hoa Miêu không biết lễ tiết này đó, nhưng cũng noi gương hắn, đặt đũa và đồ ăn xuống, đứng dậy đối diện với khách, thế nhưng lại cúi đầu nhìn xuống, không biết nó đang nghĩ gì. ...
Ánh mắt nữ tử bình tĩnh khi nhìn thấy các món thức ăn trên bàn, cùng với gò má hơi ẩm ướt và bóng loáng dầu của bé gái, còn có đôi tay của đạo nhân vừa bóc vỏ tôm. Đương nhiên, nàng cũng nhìn thấy vẻ mặt không biết làm sao của đạo nhân, nàng bất lực:
"Chi bằng một lát nữa Vãn Giang quay lại sau..."
"Túc hạ có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì quan trọng đâu."
Nữ tử cười nói.
"Bây giờ đang lúc vào thu, ta muốn mời đạo trưởng chèo thuyền du ngoạn trên sông để cùng nhau tận hưởng mùa thu. Không biết đạo trưởng có thời gian rảnh rỗi đi cùng ta không?"
"Chúng ta tới Trường Kinh đã lâu nhưng vẫn phải giữ kín thân phận. Chỉ có đạo trưởng là người duy nhất có thể nhìn thấu thân phận của chúng ta."
Thị nữ phía sau mỉm cười nói:
"Đương nhiên cũng là người duy nhất có thể nói chuyện với chúng ta."
"Không biết liệu ta có thể nghe đàn không?"
"Nếu đạo trưởng muốn nghe, đương nhiên Vãn Giang cũng nguyện ý."
"Khi nào thì chúng ta đi?"
"Ba ngày nữa là lúc thời tiết đẹp nhất."
"Nô tỳ sẽ đến đón đạo trưởng."
"Ta nhất định sẽ đến nơi hẹn."
"Vậy ta không làm phiền đạo trưởng nữa."
"Đa tạ đạo trưởng."
"Đi thong thả."
Sau cùng Vãn Giang cô nương liếc nhìn đến cái bàn và bé gái ngồi bên cạnh, thi lễ xem như chào hỏi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đạo nhân đưa mắt nhìn theo bóng dáng các nàng, cảm thấy rất thú vị. Thực ra hắn vẫn rất tò mò, tuy hai vị này là một, nhưng cuối cùng là họ có suy nghĩ độc lập với đối phương, giống như con mèo và cái đuôi của nó, hay họ có tâm linh tương thông và có chung một suy nghĩ. Nếu các suy nghĩ độc lập, có khi nào cái đuôi sẽ nghĩ, tại sao ngươi có quyền điều khiển cơ thể này, nhưng ta lại chỉ có thể là một cái đuôi, tại sao ngươi có thể là chủ nhân, trong khi ta chỉ có thể làm một thị nữ cỏn con. Nếu tâm linh tương thong thì tại sao vẫn cứ khăng khăng hành động như hai người khác biệt, ngay cả khi nói chuyện cũng phải ngươi nói một câu ta nói một câu, thậm chí giả trang thành dáng vẻ khác nhau, với phong cách khác nhau, e rằng người nọ cũng có vài thú vui đùa giỡn.
Đạo nhân lắc đầu, không hiểu nên đành quay lại ngồi xuống, tiếp tục bóc tôm cho Tam Hoa Miêu, không quên nhắc nhở nó ăn chậm thôi, đừng để bị xao nhãng. ...
Tại Hạc Tiên Lâu.
Thị nữ vén màn trướng cho nữ tử, nữ tử bước từng bước chậm rãi vào phòng.
Căn phòng được trang trí không quá xa hoa, nhưng rất phong cách, một bên bày biện bình hoa và đồ trang sức, một bên treo đầy những bức thư pháp và tranh vẽ của các danh nhân nổi tiếng, đi tới trước vài bước sẽ thấy một cái bàn và bên trong cùng là một cái giường.
Trên bàn dài có một cây đàn, vài chiếc đĩa thủy tinh đựng trái cây, đựng những quả lê cống phẩm mới thu hoạch từ Bình Châu, những quả đào muộn từ Cạnh Châu, và một chùm nho Tử Tinh còn vương giọt nước. Tuy tiết trời đang vào tháng nóng nhất cuối hạ, nhưng cái nóng oi bức của mùa hạ trong căn phòng này đã tản đi tự lúc nào.
Nữ tử ngồi trên giường lớn, ngã sang bên cạnh, thân thể mềm mại nằm nghiêng trên giường, trông uể oải lại nhàn nhã, nhưng khi nàng liếc nhìn hoa quả trên bàn lại không khỏi thở dài.
"Có chuyện gì vậy?"
Thị nữ bên cạnh mỉm cười hỏi:
"Có muốn ta bưng cho ngươi một đĩa thịt sống không?"
"Đừng lắm mồm."
"Ngươi không muốn ăn, nhưng ta còn đang thèm ăn đây."
"Ta đã nói rồi, đừng lắm mồm."
"Ngươi đang nói đến ai cơ?"
Thị nữ mỉm cười hỏi lại nàng.
"Làm sao một yêu quái đã hóa thành hình dạng con người và trà trộn nhân gian lại có thể tùy tiện ăn thịt sống được?"
Nữ tử xua tay và nói một cách yếu ớt.
"Nhưng người ta ăn được nha."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận