Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 501: Trở Nên Náo Nhiệt

Bên cạnh đó, những người này thực sự rất thích đấu tranh tàn nhẫn, phỏng chừng có thành quỷ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau đó, cả hai lại nói về chuyện ở phương Bắc, lúc này, Trần tướng quân mới rời đi.
Tống Du rất có kiên nhẫn, không chút vội vàng.
Lại vài ngày nữa trôi qua, lúc này đã tới trung thu.
Quỷ thư sinh vẫn chưa trở về.
Nữ hiệp sống bên cạnh cũng chưa trở về.
Trường Kinh ngược lại đã rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Tối trung thu có lễ hội lồng đèn.
Trường Kinh vốn là một tòa thành náo nhiệt không có ban đêm, hôm nay nơi này càng thêm náo nhiệt. Từ nửa tháng nước, một số cửa hàng đã bắt đầu bày sạp hàng ở trước cửa. Đến hôm nay, từ lúc sáng sớm mới thức dậy, mọi người dường như đã mong đợi đến thời khắc mặt trời lặn tối nay. Đặc biệt là những văn nhân sĩ tử, tiểu thư khuê các chờ nghe những câu chuyện xưa trong lễ hội lồng đèn, chỉ e vừa qua buổi trưa đã bắt đầu luyện tập ở trong nhà.
Buổi chiều, đạo sĩ rất rảnh rỗi, hắn ngủ trưa một giấc rồi tỉnh dậy ăn cơm tối, lúc này đã là hoàng hôn.
Sắc trời dần dần tối đi, nương theo ánh trăng có thể thấy được cây liễu trước nhà đang đung đưa, các kiến trúc cổ xưa tập hợp lại, ánh trăng sáng vàng rực treo trên mái hiên, ngàn năm nay chưa từng thay đổi.
Tiếng đọc sách nhẹ nhàng, tinh tế truyền tới từ phía sau.
"Ngẩng đầu nhìn trăng sáng..."
"Cúi đầu nhớ cố hương..."
Giọng nói của mèo Tam Hoa thật sự rất dễ nghe.
Tống Du nghe xong, tâm trạng không khỏi trở nên xao động.
Hắn dần dần giống như không thể phân rõ được nơi nào mới là quê hương, là chốn thị thành đèn đuốc sáng trưng kia, hay là đạo quan trên ngọn núi yên tĩnh. Đáng tiếc, thời gian không nể nang ai, rời đi đã lâu, không chỉ chốn thị thành đèn đuốc sáng trưng kia sớm đã trở nên mờ hồ trong ký ức, thậm chí có suy nghĩ cẩn thận cũng khó mà nhớ ra những chi tiết nhỏ, đến cả cỏ cây ở Âm Dương Sơn cũng phần nào trở nên mơ hồ.
"..."
Tống Du lắc đầu, sau đó hắn xoay đầu sang nhìn mèo Tam Hoa đang nằm ngửa ở trên giường nhìn chằm chằm mái ngói, chiếc đuôi phe phẩy, miệng còn đang đọc thơ, gọi nó một tiếng.
"Tam Hoa nương nương."
"!"
Mèo Tam Hoa quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng không lên tiếng.
"Hôm nay là trung thu, ven sông Đông Thành có lễ hội lồng đèn, bây giờ trời cũng đã dần tối."
Tống Du nói tiếp.
"Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo?"
"Đi đâu?"
"Đi lễ hội lồng đèn."
"Chơi vui không?"
"Rất náo nhiệt, có rất nhiều lồng đèn."
"Ông đi ta sẽ đi."
"Vậy Tam Hoa nương nương biến thành người hay là biến thành mèo để đi?"
Tống Du lại hỏi nó câu đó, năm xưa lúc đi hội miếu hắn cũng đã đã nói như vậy.
"Nếu biến thành người, có thể đi theo bên cạnh ta, biến thành mèo có thể bị người khác giẫm lên."
"Cứ để như vậy mà đi."
"Vậy đi thôi."
Tống Du cười với nó, rồi hắn đứng lên đi xuống lầu.
Bức tranh của Đậu đại gia vẫn được treo trên tường, tuy nhiên, đã một thời gian, người giang hồ ở Trường Kinh không có ý đồ với nó nữa.
Lúc trước, khi nữ hiệp hàng xóm còn ở đó, mọi chuyện cũng khá tốt, tin tức của nàng nhanh nhạy. Buổi tối, lúc đi hóng mát, nàng thường tới kể cho hắn những tin tức về giang hồ ở Trường Kinh, nói với hắn người bên ngoài lan truyền thế nào về hắn hoặc một vài suy nghĩ về hắn. Bây giờ, Ngô nữ hiệp đã đi Phong Châu, Tống Du cũng không biết họ có đang lên kế hoạch gì khác hay không.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải rất để ý.
Sau khi ra cửa, người trên đường quả thật rất đông, giống như đều đi về một hướng, khung cảnh nhộn nhịp như vậy khiến hắn nhớ lại thời điểm nửa năm trước lúc mới giải trừ lệnh cấm đi lại vào ban đêm.
Trong thời gian nữa năm, Trường Kinh đã yên ổn rất nhiều.
"Tam Hoa nương nương cẩn thận."
"Tam Hoa nương nương thật lợi hại."
"Có lẽ..."
Tống Du cất bước đi theo dòng nước đang đổ dồn về phía trước, mèo Tam Hoa đi theo sau hắn.
Người ngắm đèn, ngắm trăng chật kín con đường, khắp mặt đất toàn chân và chân đang di chuyển. Cơ thể mèo Tam Hoa nhanh nhẹn, nó cẩn thận né tránh dòng người trên đường, người đi đường cũng né tránh nó. Thỉnh thoảng lại có một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, có người ngạc nhiên không biết mèo nhà ai đang chạy ở trên đường, có lúc cũng gặp phải người vô lễ. Tuy nhiên, nó dường như đã sớm quen với điều đó, chỉ xem như không biết, không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước.
Bản lĩnh của Tam Hoa nương nương quả nhiên cao cường.
Tuy nhiên, để có thể né tránh nhiều bước chân rồi xuyên vào dòng người không phải chuyện dễ dàng, đã vậy còn phải từ trong rất nhiều bước chân và quần áo để nhận ra đâu là đạo sĩ nhà mình quả thực vừa khó khăn vừa phiền phức.
Đạo sĩ bỗng nhiên dừng bước lại.
Mèo Tam Hoa vẫn đang thuần thục né tránh những bước chân đông đúc để xuyên qua dòng người, trong nháy mắt không biết nó đã lao được bao nhiêu bước nhỏ, sau đó nó cứ đi mãi, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn một cái thì không thấy bước chân quen thuộc kia ở đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận