Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 508: Đèn Lồng

Đó là một chiếc đèn lồng con ngựa, được chế tác hết sức tinh xảo.
Mọi người càng ngạc nhiên hơn, như thể họ đang xem một trò ảo thuật.
"Không biết chiếc đèn lồng này..."
"Mắt thẩm mỹ của tiên sinh thật tốt!"
Lúc này nữ tử lập tức tháo chiếc đèn lồng xuống, mỉm cười đưa cho đạo nhân.
"Đa tạ."
Đạo nhân nhận lấy đèn lồng, trịnh trọng thi lễ với nàng.
Nhắc mới nhớ, sở dĩ thanh lâu này tổ chức ra trò đố đèn lồng ở đây chỉ là để thu hút văn nhân sĩ tử đến quán tiêu tiền, hoặc để tạo quan hệ tốt với họ cũng rất tốt. Mình là một đạo nhân, không phải là khách hàng mục tiêu của họ, nhưng người nọ cũng không hề tỏ chút thái độ coi thường nào với mình. Điểm khác biệt duy nhất là lúc đầu hắn khoe khoang lịch sự một câu, người ta đã chọn câu đố đèn lồng đơn giản nhất và hay nhất cho hắn. Sau khi hắn trả lời đúng, chiếc đèn lồng ngựa cầm trên cây cán dài này được làm rất tinh xảo, có lẽ nó cũng là chiếc đèn lồng quý giá nhất, thế nhưng người nọ lại tặng cho hắn mà không chút do dự.
"..."
Đạo nhân mỉm cười, xách đèn lồng, vừa đi vừa giơ đèn lên nhìn. Một chiếc cán dài được làm bằng gỗ tử đàn, dài hai hoặc ba thước, phía trên phủ đồng và trang trí bằng họa tiết vân vân, treo một tấm che ô có tua rua, phía dưới là một chú ngựa con có bờm, đuôi, yên và đệm. Nếu ai muốn mua chiếc đèn lồng này, e rằng sẽ phải bỏ ra ít nhất một ngàn đồng tiền.
Chưa kể đèn lồng trong ngày hôm nay sẽ đắt hơn ngày thường.
Trên đèn lồng được viết mấy chữ nhỏ:
"Thanh Hồng Viện Trường Kinh."
Đạo nhân quay đầu nhìn lại, thấy tòa nhà kia được xây dựng trang nhã, lan can chạm khắc và các tòa nhà sơn màu mang phong cách cổ kính, vẻ đẹp kiến ​trúc sống động và thanh nhã được phô diễn một cách tinh tế. Lúc này, ở hộp đèn phía trước có vô số đèn màu, đẹp như một bức tranh. Tiếng nhạc tao nhã tiếp tục vang lên từ tầng hai, từ giấy dán cửa sổ có thể thấy những bóng người mờ mờ ảo ảo mềm mại đang nhảy múa.
Có một tấm bảng hiệu ở cửa có viết ba chữ:
"Thanh Hồng Viện."
Đây chính là Lê Hoa Viên trong Thanh Hồng Viện, một trong những địa điểm tuyệt thế của Trường Kinh sao?
Đạo nhân mỉm cười và bước về phía trước. Miêu Nhi bên cạnh quay lại nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời.
"Meo!"
"Sao có thể, cùng lắm chỉ là trùng hợp thôi..."
"Meo..."
"Chiếc đèn lồng này là do ta đoán được câu đố đèn lồng thắng được. Không phải ta dùng tiền của mình mua nó, cũng không phải mua bằng tiền của Tam Hoa Miêu. Đương nhiên, Tam Hoa Miêu cũng phải có được nó theo cách tương tự."
Đạo nhân mỉm cười cúi đầu nói chuyện với Miêu Nhi, lúc này hắn đang đi trên đường, giống như đang lầm bầm tự nói cho chính mình nghe, thật sự khiến người nhìn vào chỉ thấy kỳ quái.
"Thật đúng lúc quá, tại hạ cùng từng nghe một câu đố đèn lồng, không bằng chúng ta làm vậy đi, nếu Tam Hoa Miêu có thể đoán được câu đố đèn lồng này, vậy chiếc đèn lồng ngựa này sẽ thuộc về Tam Hoa Miêu."
"..."
Tam Hoa Miêu nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Một lúc lâu sau, nó mới nhẹ nhàng kêu meo meo đáp lại.
"Tam Hoa Miêu, xin nghe cho thật kỹ."
"A..."
"Núi xa thấy muôn màu, ở gần mới nghe thấy nước lặng, xuân đi rồi nhưng hoa vẫn còn đó, chim chóc không ngỡ ngàng khi người đến."
Đạo nhân nói rất chậm, chỉ sợ nó nghe không rõ. Ngay sau đó, hắn nói thêm:
"Ta đã đọc bài thơ này khi còn nhỏ. Đúng lúc Tam Hoa Miêu tuổi còn nhỏ nên ta sẽ đọc cho Tam Hoa Miêu nghe. Dù không đoán được thì học thêm một bài thơ mới cũng tốt."...
"Tuy bài thơ này đơn giản nhưng các hành văn gọn gàng, khéo léo, chắc chắn sẽ rất thích hợp cho trẻ em mới bắt đầu học."
Một văn nhân xung quanh nghe thấy cũng không thể không khen ngợi một câu:
"Không biết tiên sinh nghe được những câu thơ này từ đâu?"
"Lâu quá nên ta quên mất rồi."
"Đáng tiếc..."
"Quả thật rất đáng tiếc."
Đạo nhân cũng khá xúc động.
Đến khi đi ngang qua người này, hắn mới cúi đầu tiếp tục nhìn Miêu Nhi nằm trong ngực mình. Cùng lúc đó Miêu Nhi cũng đang ngước lên và nhìn chằm chằm vào hắn.
"Nghe không hiểu..."
Nó nói nhỏ đến mức chỉ có Tống Du mới có thể nghe được.
"Tức là ngươi có thể thấy màu sắc của những ngọn núi ở phía xa, nhưng lại không thể nghe thấy tiếng nước chảy gần đó, cho nên vật này vừa có núi vừa có nước. Nhưng dẫu cho mùa xuân đã qua thì hoa vẫn không héo úa, chim chóc gặp người đi ngang qua cũng không sợ hãi chạy trốn."
Tống Du dẫn dắt từng bước:
"Tam Hoa Miêu nghĩ đó có thể là cái gì?"
"Là cái gì cơ?"
"Tam Hoa Miêu muốn ta gợi ý thêm một chút sao."
"Gợi ý cho Tam Hoa Miêu một chút!"
"Trong nhà chúng ta có vật này."
"Trong nhà chúng ta có sao!"
"..."
"..."
Đạo nhân cúi đầu nhìn con mèo, Miêu Nhi cũng ngẩng đầu nhìn đạo nhân.
"Ta thường xuyên thấy nó."
"Ngươi thường xuyên thấy nó-"
"..."
"..."
Đạo nhân để lộ vẻ mặt không biết làm sao, mắt môi dịu dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận