Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 837: Mùi Vị Của Thịt

"Trước đây, lần đầu tiên Tam Hoa nương nương ăn thức ăn của con người cảm thấy ăn cũng được, cho dù là quả hay cỏ đều thấy không ngon. Thịt thì ngon, nhưng cho dù là bỏ thêm rau hay nấm đều có mùi vị của thịt. Nhưng bây giờ ăn vào lại cảm thấy không giống nữa."
"Vậy à?"
"Đúng vậy."
"Như vậy à..."
"Như vậy à..."
"Nhưng Tam Hoa nương nương trước giờ vẫn luôn thích ăn chuột."
Tống Du nói với tiểu nữ đồng.
"Đương nhiên!"
Tiểu nữ đồng nghiêm túc gật đầu.
Thịt chuột ngon biết nhường nào.
Sao có thể không thích ăn thịt chuột được chứ?
Mèo là sắt, chuột là thép, một bữa không ăn chuột liền thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tống Du lại quay đầu sang nhìn nó.
"Tam Hoa nương nương đứng lên cho ta xem."
"Tam Hoa nương nương đứng lên cho ông xem..."
Tiểu nữ đồng ngoảnh đầu sang nhìn hắn, mặc dù nghi ngờ nhưng nó vẫn cầm chén đứng lên, vừa đứng vừa tiếp tục ăn thịt, vừa ăn thịt vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.
"Hình như Tam Hoa nương nương đã cao lên một chút."
"Đã cao lên một chút!"
"Ta cảm thấy vậy."
"Cao lên từng nào?"
"Một chút thôi, hoặc là nhiều hơn một chút, cụ thể từng nào phải để về lại Trường Kinh mới biết được."
Tống Du cười với nó.
"Hy vọng bức tường kia vẫn còn."
"Chắc chắn cao hơn rất nhiều."
"Có lẽ vậy..."
Đạo sĩ lại cười, tiếp tục ăn thịt.
Mặc dù hôm nay chỉ đi được nửa ngày nhưng hắn cũng không đi tiếp nữa. Một người một mèo hoàn toàn không thể ăn hết con gà mái nặng mấy cân chỉ trong một bữa, nói không chừng đêm nay có ăn thêm bữa khuya cũng không ăn hết. Hơn nữa, đây còn là một nồi canh gà hầm đầy ắp, trong nồi có rất nhiều nước, nên không thể mang theo di chuyển được, chỉ e phải đến sáng ngày mai mới ăn hết.
Lúc này chợt có chút hoài niệm Ngô nữ hiệp.
Hoặc là Thư đại hiệp.
Người luyện võ có khẩu vị tốt, nếu bọn hắn có mặt ở đây, chỉ một lát là có thể ăn hết.
Hôm nay sẽ qua đêm ở nơi này.
Vừa hay...
Đạo sĩ nhìn về phía xa xa.
Phía xa là một cánh rừng trúc, hắn có mang theo gạo, đợi lát nữa sẽ đi chặt ống trúc. Tuy nhiên nồi đang được sử dụng, nhưng chờ tới sáng mai sẽ có thể nấu được một bữa cơm lam.
Dù sao hành trình phía trước cũng chậm rãi, không cần gấp gáp, chỉ cần từ từ chăm sóc kỹ sở thích của mình, chậm rãi mà đi.
Như vậy mới tự do.
"Soạt."
Gió xuân lật cuốn sách ra.
Một tấm bản đồ vừa hay rơi xuống đất.
Bản đồ chỉ là đại khái, tuyến đường cũng vẽ sơ lược, vòng một vòng quanh Triệu Châu, gần như tạo thành một vòng tròn mở, vòng tới Hàn Châu, hướng về phía Quang Châu. ...
Xuân đi hạ tới, Triệu Châu vẫn mát mẻ như vậy.
Bên trong trà lâu ở huyện Mặc Trúc.
Có lẽ bởi vì là mùa hè nên việc kinh doanh của trà lâu đã khởi sắc lại, thiếu niên cuối cùng cũng đã có thể rảnh rỗi đi tới cửa trà lâu lần nữa. Hắn vẫn không dám đi vào bên trong, chỉ đứng ở ngoài cửa trà lâu với những người trông có vẻ bần cùng hoặc người có tính cách keo kiệt, hắn thò đầu nhìn vào bên trong, tai vểnh lên.
Ông chủ trà lâu cũng biết hắn.
Biết thiếu niên này mệnh khổ, không cha không nương, mặc dù hắn đứng ở ngoài nghe kể chuyện nhưng không gây cản trở, mặc dù y phục hắn cũ rách nhưng không bẩn không thối, không có ảnh hưởng quá lớn. Có đôi khi, trong quán cần vận chuyển thứ gì đó, chỉ cần ông chủ trà lâu đến hỏi hắn một câu hoặc đưa mắt nhìn sang hắn, thiếu niên này cũng không tiếc bỏ sức giúp đỡ, vì thế ông chủ thường sẽ không đuổi hắn đi.
Ông chủ khách điếm bên cạnh lại không giống vậy.
Mặc dù ông chủ khách điếm tính tình keo kiệt, không nỡ bỏ tiền ra, nhưng hắn lại là hàng xóm của ông chủ trà lâu, nên hai bên cũng có tình cảm với nhau. Lúc khách ở trà lâu ít, hắn còn có thể vào trong ngồi, lúc đông khách, hắn cũng có thể không chút hoang mang dời cái ghế ra ngồi ngoài cửa, đãi ngộ hoàn toàn khác với những kẻ nghèo nàn ngoài kia.
"Thanh Phong bảo kiếm..."
"Cưỡi thanh ngưu..."
"..."
Kho tàng câu chuyện của thuyết thư tiên sinh không nhiều, kể tới kể lui cũng chỉ có mấy câu chuyện đó, vòng tới vòng lui lại quay về câu chuyện vị thần tiên cao nhân hàng yêu trừ ma ở trong quân đội phương Bắc năm ngoái.
May mà thuyết thư tiên sinh có tài năng tuyệt vời, giọng kể du dương trầm bổng, cho dù người đã từng nghe qua câu chuyện này, khi nghe lại lần nữa vẫn cảm thấy đặc sắc.
Đặc biệt là thời đại hiếm hoi các hoạt động giải trí như bây giờ.
Thiếu niên vẫn nghe say sưa ngon lành.
Ông chủ khách điếm thì xem như giết thời gian.
Chỉ là lúc đang nghe, một hán tử giang hồ cũng đứng ở ngoài cửa bên cạnh thiếu niên không khỏi giật nhẹ khoé miệng, hình như có hơi khinh thường.
"Nói năng bậy bạ gì thế..."
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Không ít người bên trong trà lâu đều đã nghe thấy.
Thuyết thư tiên sinh hướng ánh mắt về phía hắn, hắn tự biết tính toán câu chuyện của mình có mấy phần thật giả, hơn nữa hắn vốn là một người thuyết thư, không có đạo lý phản đối lại khách quan của mình, chỉ đành coi như không nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận