Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 391: Quả Nhiên Rất Thông Minh

Trong phòng truyền đến một giọng nói dõng dạc:
"Ta là mèo của Phục Long Quán đạo sĩ, nhà ở phố Liễu Thụ, là được đạo sĩ mời tới giúp người bắt chuột, chưa từng hại ai. Nếu các ngươi bắt được ta, đạo sĩ sẽ tới tìm các ngươi. Đúng vậy, Thành hoàng các ngươi vừa mới nói ta cũng biết, thời gian trước Thành hoàng trong miếu tới tìm đạo sĩ nhà ta nói chuyện."
Một đám người đứng ở cửa cũng đã kinh ngạc nhìn con mèo trên xà nhà. Khi bọn họ quay đầu, nhìn về phía đạo sĩ đi tới, mấy người liền ngã trên mặt đất, còn có người đang chạy về phía đạo sĩ cũng lại ngã xuống đất.
Đạo sĩ dừng bước, lộ ra một nụ cười.
Tam Hoa nương nương nhà ta quả nhiên rất thông minh. ...
"Đạo sĩ, ngươi tới rồi?"
Tam Hoa đang nằm trên xà nhà, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Nghe ngữ khí của nàng có vẻ rất tự nhiên, không giống như bị người khác đánh đuổi mà phải chạy lên đó, giống như lúc trước nàng vẫn hay bò lên cây liễu chơi đùa mà thôi. Đúng lúc ấy, vị đạo sĩ cũng vừa tử ngoài cửa bước vào.
Đạo sĩ trực tiếp xuyên qua mấy người đứng ở giữa. Lần này họ không té xỉu nữa, nhưng cũng cả kinh không dám lên tiếng.
Chỉ thấy vị đạo sĩ đi vào trong phòng, đứng ở dưới xà nhà, ngẩng đầu nhìn chằm chằm con mèo , mở rộng hai cánh tay.
"Tam Hoa nương nương xuống đây đi."
"Ồ..."
Tam Hoa nhìn hắn một lát, lúc này nàng mới từ trên xà nhà đứng lên, nhắm vào vòng tay đạo sĩ, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó liền nhảy xuống.
Tư thế nàng nhẹ tựa lông hồng.
Vị đạo sĩ cũng không phụ lòng tin của nàng, đỡ được một cách vững vàng.
Ôm lấy Tam Hoa, lúc này hắn mới xoay người, ánh mắt đảo qua trên người mọi người, nói:
"Tại hạ họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền Dật Châu, không biết vị nào là nha nội của phủ Thái Úy này?"
Mặc dù hắn vừa hỏi, ánh mắt lại nhìn về phía vị thanh niên trẻ tuổi trong đám người.
Chủ và tôi tớ rất dễ phân biệt.
Người thanh niên trẻ tuổi nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng sợ hãi, nhưng cũng cố gắng giữ vững tinh thần:
"Đạo sĩ từ đâu đến? Ngươi có biết mình đang ở phủ Thái Úy không?"
"Tại hạ biết."
"Vậy mà nhà ngươi còn dám xông vào..."
Vị đạo sĩ lắc đầu, hoàn toàn không có ý định cùng hắn nói chuyện phiếm, lại nói:
"Tại hạ chỉ muốn hỏi túc hạ, đã biết chuyện Tam Hoa nương nương biết nói chuyện, không phải mèo bình thường, vì sao còn muốn cướp nàng đi khỏi tại hạ, chiếm đoạt sự tự do của nàng ấy."
"..."
Người thanh niên trẻ tuổi nhìn hắn một lát, xong lại nhìn con mèo trong lòng hắn.
Vị đạo sĩ và Tam Hoa cũng nhìn hắn.
Ánh mắt của đạo sĩ toát lên sự bình tĩnh, trong đầu lại suy tư, hắn liệu sẽ phản bác, hay là lại lơ đi việc này mà tiếp tục chỉ trích hắn tự ý xông vào phủ đệ, cũng có thể sẽ lại lấy thân phận quý tộc để ức hiếp ngừi khác.
Tam Hoa tỏ vẻ hiếu kỳ, mắt mở to xem chuyện gì xảy ra.
"Nhà ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết chút đạo pháp là có thể tùy ý làm bậy! Thiên hạ này là thiên hạ của Đại Yến, đây là kinh thành Đại Yến, dưới chân thiên tử, ngươi đừng hòng mà làm bậy!"
"Thật nực cười!"
Đạo sĩ nhìn hắn, lắc đầu, cũng không muốn cùng hắn hàn huyên thêm:
"Vị quản gia vừa rồi, tại hạ phạt hắn cả đời không thể nói chuyện, vị túc hạ đây cũng giống như hắn, ắt sẽ không tránh được tội này."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Hôm qua khi tại hạ trở về, cũng có hỏi thăm một chút về hành vi thường ngày của túc hạ, nghe nói túc hạ thích nghe lời gièm pha, lại hay ức hiếp bách tính. Tại hạ sẽ giúp túc hạ tai không nghe được vĩnh viễn, nguyện lấy thân tật để trị đủ tâm tật. Với những kẻ tiểu nhân trước kia hay có lời gièm pha với túc hạ đây, xin túc hạ hãy tự mình đi dọn dẹp đi."
"Ngươi dám..."
Người thanh niên trẻ tuổi mở to hai mắt, hắn ta giận dữ mắng mỏ, âm thanh cũng rất lớn, nhưng hắn mới nói được mấy chữ, liền ngây ngẩn cả người.
Hắn không nghe được gì cả.
Thậm chí hắn còn hoài nghi chính mình vừa rồi liệu có phải không nói gì.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay cả tiếng ồn ào cũng không có.
Người thanh niên trẻ mở to mắt.
Hắn chỉ thấy đạo sĩ há miệng, kỳ diệu chính là, hắn lại chỉ có thể nghe thấy giọng của đạo sĩ:
"Tại hạ rất có đạo hạnh, đây là phương pháp phóng nhãn thiên hạ, chỉ sợ ít người có thể giải được. Ngươi và vị kia quản gia giống nhau, mong rằng sau này ngươi hãy sửa đổi lỗi lầm, làm người tốt, làm nhiều việc thiện. Nếu mai này hữu duyên, tại hạ đi ngao du thiên hạ nhiều năm ắt sẽ về lại Trường Kinh, nếu lúc ấy túc hạ đã hành thiện, tại hạ sẽ giúp túc hạ. Còn nếu túc hạ không muốn, thì cả đời này không nghe thấy gì cũng chẳng sao."
"..."
Người thanh niên trẻ tuổi sững sờ tại chỗ.
Đạo sĩ lại lướt nhìn những người khác, hắn cũng không muốn làm khó họ, chỉ ôm mèo rời khỏi phủ đệ.
Con mèo cũng được hắn bế trong lòng,
Lần này không ai dám lại gần ngăn cản, mọi người chỉ tập trung một chỗ đứng từ xa nhìn, không ai dám tới gần.
"Tam Hoa nương nương thấy nơi này chơi có vui không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận