Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 864: 20 Ngày

Thế là hắn kéo theo cơ thể vết thương nhanh chóng quay về.
Những hổ yêu và hổ hoang còn lại ở huyện Kim Hà đều chưa có thành tựu gì, quan binh địa phương cũng có thể tiêu diệt chúng.
Thế là hắn mang theo vết thương, không thể không dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.
Kiếm khách vẫn ghé qua huyện Cập Nghiễn trước, nhưng hắn còn chưa tới huyện Cập Nghiễn đã nghe nói nạn châu chấu ở huyện Cập Nghiễn đã được bình ổn, bị đàn chim én rợp trời bắt sạch.
"Chim én..."
Kiếm khách bỗng nhiên nhớ tới năm đó, khi ở Hủ Châu, lúc vừa mới gặp tiên sinh, ở ngoài nghĩa trang cũng có một con chim én.
Hắn lại nghe nói, lúc đó có một đạo sĩ mang một con ngựa Tảo Hồng và một con mèo Tam Hoa tới, ngoài ra còn có một con chim én đi theo hắn, lúc đi vào thành, đạo sĩ hỏi tình hình, còn hỏi đường một lão nông ở ngoài thành. Ngày ấy, có vô số chim én không biết bay từ đâu tới đã bắt giết sạch sẽ toàn bộ châu chấu, sau đó đàn chim én bỗng nhiên biến mất, chỉ để lại một tấm bia ở ven đường, nói rằng việc này do chim én An Thanh làm ra.
Người đi đường say sưa kể chuyện, nói chuyện về thần tiên lúc hiện giờ.
Đạo sĩ lập tức nghe ra, vị cao nhân thần tiên bên trong câu chuyện rốt cuộc là ai.
Lúc này, hắn đi đường không nghỉ, vết thương trên người không những không được chữa trị, mà còn có xu hướng nặng lên, kiếm khách cũng không biết tuyến đường hiện giờ của tiên sinh ra sao, chỉ đành cố gắng chịu đựng, nhanh chóng chạy về sơn môn.
Vừa mới bước vào sơn môn, hắn liền nghe thấy La quản sự lo lắng nói với mình.
"Chưởng môn cuối cùng cũng đã trở về! Lúc trước, Tống tiên sinh có đưa một đồng nhi tên là Tam Hoa nương nương và một con chim én tới sơn môn bái phỏng, thế nhưng lúc đó người đã ra ngoài trừ yêu, ta bèn mời tiên sinh chờ ở trong sơn môn, tiên sinh chờ trong sơn môn bảy ngày vẫn không thấy chưởng môn trở về nên đã đi tìm chưởng môn. Chưởng môn có gặp được tiên sinh ở trên đường không?"
Kiếm khách nghe vậy lập tức lo lắng không thôi, hắn vội vàng hỏi La quản sự.
"Tiên sinh chừng khi nào thì rời đi?"
"Đã rời đi hơn 20 ngày rồi..."
"Hơn 20 ngày..."
Kiếm khách lập tức sững sờ, cũng tiếc nuối không thôi.
Âm thầm tính toán thời gian, hắn liền đoán được, tiên sinh vốn tới Vụ Sơn trước, sau đó mới tới huyện Cập Nghiễn, nơi xảy ra nạn châu chấu làm loạn, cuối cùng rất có khả năng đã lên đường vân du tới huyện Kim Hà.
Hắn sao mà không biết được, hai người đã bỏ lỡ nhau ở trên đường.
Chỉ là không biết được đã bỏ lỡ nhau ở đâu, lúc hai người gần nhau nhất là cách một ngọn núi hay cách một con đường.
Trong lòng kiếm khách muốn quay trở lại tìm tiên sinh, chỉ là hành trình xa xôi, vết thương trên người hắn ngày càng nghiêm trọng, trong môn cũng có rất nhiều việc tích tụ lại chờ hắn xử lý, khiến hắn lại càng không thể rời đi chuyến nữa.
Chờ vết thương tốt lên rồi mới đi, chỉ e tiên sinh đã rời khỏi Quang Châu từ lâu.
Có lúc, duyên phận thật khiến người ta gian nan đến vậy.
Một lần bỏ lỡ, sau này tiên sinh sẽ tiếp tục đi du lịch thiên hạ, còn hắn ở lại Quang Châu khai môn lập phái, cả đời này, không biết khi nào mới gặp lại nhau.
"Haizz..."
Tất cả cảm xúc đều biến thành một tiếng thở dài.
La quản sự thấy vậy liền biết chắc chắn chưởng môn nhà mình không gặp được tiên sinh, hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ suy nghĩ trong lòng, chỉ e từ khi mượn núi trấn yêu ở Hòa Châu, tiên duyên của chưởng môn đã đi tới tận cùng, muốn gặp lại tiên sinh, đương nhiên là một chuyện không hề dễ dàng.
Điêu này không khỏi khiến người ta thổn thức. ...
Thế nhưng đạo sĩ vẫn không vội vàng rời đi.
Không biết trong ngọn núi này có bao nhiêu ác hổ to lớn, đạo sĩ đi cùng Tam Hoa nương nương tiêu diệt ác hổ, chim én tìm đường cho hai người. Sau khi Tam Hoa nương nương tiêu diệt xong con hổ cuối cùng bèn thu linh vận của nó vào bên trong lá cờ.
Mãi cho tới khi bên trong ngọn núi này không còn ác hổ ăn thịt người nữa, hắn mới xuống núi về lại thành, mang theo quan binh ở trong thành lên núi nhìn bản thể lớn hơn cả con trâu, khắp người toàn vết thương do kiếm gây ra của sơn quân, đồng thời nói với bọn hắn rằng, người đã tiêu diệt sơn quân không phải cao nhân tu hành, cũng không phải thần tiên trên trời mà là một kiếm khách giang hồ dùng võ nhập đạo, Thư Nhất Phàm của Vụ Sơn.
Tất cả quan binh đều sợ hãi không thôi.
Sau đó, hắn mới dắt ngựa đi về hướng Tây.
Hai, ba ngày sau, hắn rời khỏi Quang Châu, đi vào cảnh giới Hòa Châu mà hắn đã từng đi khắp một lượt.
Lúc này, Hòa Châu đã không còn yêu ma quỷ quái làm loạn khắp nơi từ lâu, khí hậu của hai năm nay cũng không tệ. Lúc đạo sĩ tới đây đang là cuối thu, ruộng lương thực ngàn dặm đã được thu hoạch, người dân nhàn nhã mà thỏa mãn. Trước đó, đạo sĩ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ sung túc của Hòa Châu, nhưng giờ đây, lúc đi ngang qua đây lần nữa, mặc dù Hòa Châu vẫn chưa khôi phục lại như ban đầu, nhưng cũng đã có mấy phần dáng vẻ của kho lúa Đại Yến.
Khắp nơi đều là truyền thuyết về cao nhân thần tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận