Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 316: Luồng Khí Âm Tà

Luồng khí mà hắn thổi ra biến thành lửa, lửa cháy thành rồng.
Ngọn lửa đập vào phía trên vách đá, nhưng nó không lan rộng dọc theo vách tường, mà nhẹ nhàng xuyên thẳng vào bên trong, không biết đi tới nơi nào.
Đạo sĩ giống như đang lẩm bẩm một mình.
"Một động phủ tốt như vậy, phá hủy đi thật đáng tiếc..."
"Ầm ầm."
Một loạt âm thanh nặng nề bất chợt vang lên ở trong núi.
Ngay sau đó, một giọng nói bén nhọn vang lên.
"Là kẻ nào to gan đến vậy? Dám xông vào động phủ của ta!"
Tống Du không khỏi lui về sau vài bước.
Nhờ có ánh sao đầy trời, chỉ thấy một luồng âm phong bay ra, dừng lại ở hang động, sau đó một bóng người xuất hiện, nhìn thẳng vào hắn.
Tống Du hít sâu một hơi.
Một luồng khí âm tà.
"Tại hạ họ Tống tên Du, một sơn nhân ở huyện Linh Tuyền, Dật Châu, đi đến Trường Kinh, vì không đủ tiền tài, nên mới tới núi này trừ yêu, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn tìm được động phủ của túc hạ."
Tống Du chắp tay thi lễ.
"Thấy khí âm tà trên khắp người túc hạ nồng đậm như vậy, e rằng túc hạ không phải đại quỷ ngàn năm, thì chính là yêu quái âm tu."
"Tại sao ngươi lại tìm thấy ta ở đây?"
"Tại hạ ắt có năng lực của mình."
"Ngươi tới đây gõ cửa, có ý đồ gì?"
"Túc hạ tạo ra yêu ma quỷ quái trong núi này, còn sai bọn chúng xuống núi bắt cóc phàm nhân để phục vụ cho việc tu hành của mình."
Tống Du nói.
"Không biết tại hạ có nói sai chỗ nào không?"
"Nói năng lung tung."
"Ồ?"
"Ngươi nhìn thấy ta ăn thịt người rồi à?"
"Túc hạ là quỷ à?"
"Là quỷ thì sao?"
"Cả người túc hạ đều là khí âm tà, hà cớ gì phải phủ nhận."
"Chỉ có một mình ngươi tới đây à?"
"Chỉ một mình ta."
Tống Du thành thật trả lời.
"Túc hạ không tự báo tên tuổi ra à?"
"Ta là Vi gia gia của nhà ngươi!"
"Túc hạ quả thật là quỷ."
Trong lòng Tống Du thầm nói khó trách.
Nghe hắn nói chuyện, Tống Du liền cảm thấy hắn chính là quỷ.
"Ngươi muốn thế nào?"
"Khuyên túc hạ hướng thiện."
"Khuyên ta hướng thiện ra sao?"
"Túc hạ ăn thịt rất nhiều người, làm vô số việc ác, chết đi chính là hướng thiện."
"Nói nhảm quá nhiều! Muốn thay trời hành đạo à, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!"
Tên quỷ nói.
"Ta tu hành bí mật ở đây nhiều năm, ngươi chính là kẻ đầu tiên tìm được tới đây, nếu đã như vậy, hãy bỏ mạng lại đây đi!"
"Được..."
Tống Du nói xong liền thổi ra một luồng khi, giống như thổi ra một cơn gió, nhưng lại là lửa cháy như rồng.
"Hừ..."
Tên quỷ khẽ hừ một tiếng, lúc nãy khi ở trong động hắn đã được trải nghiệm mùi vị của ngọn lửa này, chỉ là một ngọn lửa bình thường, quỷ hồn bình thường hiển nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, chẳng qua hắn đã tu hành ở ngọn núi này suốt ba triều đại, hoàn toàn không sợ ngọn lửa này.
"Phần phật!"
Trong chớp mắt, ngọn lửa đã lao tới trước mặt hắn.
Hắn vừa định phất tay dập lửa, đã cảm thấy chỗ bất phàm của ngọn lửa này, giống như khiến cho linh hồn của hắn cũng run rẩy theo.
"Không hay rồi."
Đây là chân hỏa!
Tên đại quỷ lập tức biến thành một làn sương đen để tránh thoát, chỉ thấy ngọn lửa đụng vào vách tường, nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Lúc quay đầu lại nhìn về phía Tống Du, hắn lập tức mở lớn hai mắt, liền biết đây không phải đạo sĩ bình thường, mà là một người có đạo hạnh cao thâm.
Thời loạn mới xuất hiện yêu ma, cũng xuất hiện cao nhân trừ ma diệt yêu, lần đầu tiên đại quỷ trải qua loạn thế là vào sáu trăm năm trước, lúc đó hắn còn là một tên tiểu quỷ. Lần gần đây nhất hắn trải qua thời loạn thế đã là hai trăm năm trước, lúc đó hắn đã có đạo hạnh không tệ, tuy nhiên trốn đi thì vẫn hơn. Hai trăm năm nay, thiên hạ thái bình, yêu ma khắp trời đất rất ít, đạo sĩ cũng ít đi, vì thế hắn rất ít khi giao thủ với kẻ khác, mấy chục năm gần đây, hắn cảm thấy đạo hành của mình đã đủ thâm sâu, cũng xem như đã trở thành quỷ vương của một phương trong những năm loạn thế này, hơn nữa ở Trường Kinh cũng chẳng có mấy cao nhân có đạo hạnh thâm sâu, lúc này hắn mới bắt đầu ra tay với những người đi lại ở dưới chân núi, trước giờ đều chưa từng chiến đấu với người tu đạo.
Lần gặp gỡ này, khiến hắn có chút bối rối cũng có chút phấn khởi.
Hắn đã khổ luyện nhiều năm, cuối cùng cũng đã có đất dụng võ.
"Tinh quái trong núi ở nơi nào!"
Chỉ nghe hắn giận dữ thét lên, núi non chấn động.
Chim chóc đồng loạt bay lên.
Ngay sau đó, rất nhiều âm thanh liên tiếp vang lên trong rừng cây, không phải tiếng cây cỏ bị đẩy sang một bên, thì là tiếng cành cây bị bẻ gãy.
Mười mấy tên yêu tinh quỷ quái nhanh chóng tụ tập tới đây.
Có sơn quái đã bước vào ngưỡng Tiên Thiên, cũng có các loại động vật đã thành tinh khác ở trong núi, ngoài ra cũng có những tà vật khác, ngẫm lại tất cả bọn chúng đều do đại quỷ tạo ra cả. Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, sau khi tên sơn quái này bị giết chết, tình hình tiếp theo có lẽ chính đám tinh quái này sẽ thay hắn gây hại ở dưới chân núi, lúc này, tất cả bọn chúng đều nghe lệnh của đại quỷ mà tới, kẻ ngốc thì nhìn đại quỷ, kẻ thông minh thì nhìn về phía Tống Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận