Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 392: Đối Xử Tốt

"Không vui."
"Nói ta nghe thử xem."
"Đêm qua họ đuổi theo Tam Hoa ta, sáng nay lại lừa ta vào trong nhà, muốn bắt ta, họ muốn đưa ta đến một nơi gọi là Hoàng hậu."
"Nơi đó được gọi là Hoàng Cung."
"Họ muốn đem ta đến Hoàng Cung."
Tam Hoa Miêu sửa lại
" Họ còn lừa Tam Hoa ta, họ nói rằng ngươi đã bán Tam Hoa rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Ha ha, họ quá ngu ngốc, căn bản không bắt được Tam Hoa ta, cũng không lừa được ta luôn."
"Tam Hoa nương nương quả là anh dũng vô địch, trí tuệ vô song."
"Đúng rồi!"
Đạo sĩ cúi đầu nhìn mèo con trong lòng, mèo con trong lòng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm, một bên là ánh mắt bình tĩnh, bên kia là ánh mắt trong suốt.
"Nếu họ bắt được chúng ta thì sao?"
"Họ không thể bắt được chúng ta đâu."
:Nhưng lỡ họ bắt được thì sao?"
"Nếu chẳng may họ bắt được..."
Dường như điều này làm Tam Hoa phiền lòng, nàng chớp chớp mắt.
"Hả?"
"Thì chạy đi!"
"Chạy không thoát thì sao?"
"Chạy không thoát à..."
"Đúng vậy."
"Đạo sĩ sẽ đến tìm ta!"
"Tam Hoa nương nương biết pháp thuật rồi.".
"Đúng vậy!"
"Vậy sao không dùng pháp thuật?"
"Ta không biết."
"Không biết sao?"
"Họ đều là con người."
"Lúc Tam Hoa nương nương ở Dật Đô còn nói muốn cắn chết kẻ trộm tiền của chúng ta."
"Ta lừa ngươi thôi!"
"Cho dù bản thân bị thương nhưng lại không muốn làm tổn thương người khác sao?"
"Meo meo..."
Tam Hoa quay đầu, rời ánh mắt sang chỗ khác.
"Hóa ra là vậy."
Tống Du lúc trước ở Kim Dương đạo lần đầu tiên gặp Tam Hoa nương nương thì đã biết, nàng trời sinh tính tình thân cận với con người, cơ hồ không muốn đả thương người, lúc này mới phỏng đoán là đời sau nuôi mèo trong nhà.
Nghĩ lại mới đó đã gần ba năm rồi.
Tam Hoa năm đó chạy ra khỏi miếu, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, hiện tại thì cũng đã an tâm hơn khi ở trong lòng hắn.
Thời gian trôi đi thật nhanh.
"Hiện tại Tam Hoa nương nương đã biết, không phải tất cả mọi người đều là người tốt, mà chỉ có người tốt mới đáng để chúng ta đối xử tốt mà thôi."
Đạo sĩ nói tiếp:
"Đối với người xấu, đặc biệt là khi ý định làm hại mình, nhất định phải dũng cảm lộ nanh vuốt với họ, đây vừa là bảo vệ chính mình, cũng là bảo vệ chính nghĩa."
"Nghe không hiểu."
"Lần sau nếu Tam Hoa nương nương gặp phải người xấu gây khó dễ cho mình, cho dù giải thích nhưng họ cũng không nghe, Tam Hoa nương nương cần dùng pháp thuật đối phó họ."
Đạo sĩ nói tiếp:
"Còn về chuyện chỉ cần làm họ bị thương coi như cảnh cáo hay là giết chết họ, bản thân Tam Hoa nương nương có thể phán đoán, phải không?"
"Đúng rồi. .".
Tam Hoa trả lời theo bản năng.
Lập tức nàng ở trong lòng đạo sĩ vặn vẹo, thay đổi vị trí, ánh mắt hướng về phía đạo sĩ, hỏi:
"Chúng ta về nhà chứ?"
"Đương nhiên rồi."
"Thả Tam Hoa xuống, để ta tự mình đi.
"Ta ôm không thoải mái sao?"
"..."
"Xem ra ta vẫn phải học thêm."
"..."
Đoạn đường này đều là phủ đệ của vương công đại thần, sáng sớm tương đối thanh tĩnh, tường trắng mái ngói, đạo sĩ men theo tường mà đi, đi bên cạnh là con mèo nhỏ.
"Vậy hôm nay chúng ta không nhận được tiền sao?"
"Chắc là không lấy được rồi."
"Ồ..."
"Nhưng nếu Tam Hoa nương nương qua sự việc lần này có thể nhận biết được người xấu thì mấy đồng tiền đó cũng không tiếc."
"Không tiếc."
"Đúng rồi."
Đoạn đường về sau không một bóng người.
Tam Hoa liền hạ giọng, thao thao bất tuyệt kể chuyện với vị đạo sĩ, nàng nói căn nhà kia rất rộng lớn, giống như là có một ngọn núi một cái hồ, kỳ thật là một cái sườn núi nhỏ cùng một cái hồ nước, lại nói trong nhà có rất nhiều chuột, chính mình cả đêm cũng bắt rất nhiều con, nếu có thể lấy được tiền, chỉ sợ phải dốc hết sức thì mới có thể bắt được hết.
Kỹ năng lắng nghe của đạo sĩ rất tốt. Khi thì hắn phụ họa theo, khi thì lại đánh giá đôi ba câu.
Nhưng sự chú ý của hắn lại ở chỗ khác.
Cho đến khi đi hết con đường yên tĩnh này, Tam Hoa cũng nói xong, mà cho dù có chưa nói xong thì cũng không thể nói nữa, bởi vì con đường phía trước đã trở nên náo nhiệt hẳn lên. Bây giờ nàng là một con mèo, không thể tùy tiện nói chuyện bên đường.
Lúc này vị đạo sĩ mới nói với nàng:
"Không bằng đêm nay ta dạy Tam Hoa nương nương cách đếm đi, như vậy Tam Hoa nương nương sẽ biết mình bắt được bao nhiêu con chuột, phải làm bao nhiêu ngày mới có thể bắt xong..."
"Tam Hoa nương nương không nói nghĩa là đồng ý rồi nhé!"
"Được!"
Tam Hoa nương nương đồng ý.
Nàng với vẻ mặt ngây người, quay đầu nhìn hắn.
Người đàn ông không chú ý tới nàng, ...
Lúc này chính là buổi sáng, phố Liễu Thụ rất náo nhiệt.
Cửa hàng hai bên đều đã mở cửa, ngăn kéo hấp bánh bao vừa mở ra, hơi nước bốc lên nghi ngút. Hai bên đường phố đều có người bày sạp, người đến người đi, rộn ràng tấp nập.
Họ thấy một cô nương ngồi trước cửa phòng bên cạnh, vẫn là băng ghế nhỏ, hai tay ôm ngực, dựa lưng vào tường, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận