Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 757: Thượng Cổ

Cùng lúc đó, những quả hồ đào trở nên bất động, chúng đồng loạt rơi xuống mặt đất. Không chỉ vậy, chúng còn giống như đã bị mất đi sinh mệnh, nhanh chóng khô héo rồi biến thành màu đen, không hề nhúc nhích.
Ngược lại, những bỗng hoa này càng trở nên rực rỡ, tươi đẹp.
Một lát sau, hoa cũng trở nên khô héo.
Hồ đào mỏng và giòn như bẹ măng, vừa đụng vào liền vỡ.
"Thời điểm hoa nở, sử dụng Thượng Cổ pháp môn, có thể rút sinh cơ linh vận ra để nở hoa, mặc dù hoa rất đẹp, nhưng trên thực tế chúng vừa hung mãnh vừa ác độc."
Tống Du nhìn về phía con mèo.
"Tam Hoa nương nương phải lớn hơn nữa mới có thể học được pháp thuật này."
"..."
Mèo Tam Hoa sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn hắn chằm chằm.
Những tướng sĩ trên tường thành dường như cũng không có biểu cảm khác nó là bao. Không phải bọn hắn chưa từng nhìn thấy yêu quái, cũng không phải chưa nhìn thấy ai đấu pháp với yêu quái, cho dù là cảnh tượng chém chết yêu ở dưới thành, một hai năm gần đây, bọn hắn cũng đã chiêm ngưỡng không ít lần. Thế nhưng hình ảnh đạo sĩ bình tĩnh dùng pháp thuật không giống ai, giết chết đám yêu ma trước đây đã mang đến phiền phức rất lớn cho bọn hắn vẫn không khỏi khiến bọn hắn cảm thấy sợ hãi.
Vừa cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy thật kỳ diệu.
Bọn hắn ngẫm lại chuyện xảy ra vào một hai năm gần đây, giống như chìm sâu vào câu chuyện đã xảy ra từ nghìn năm trước.
Trong lời của thuyết thư tiên sinh, chiến tranh từ ngàn năm trước dường như chính là như vậy. Lúc đó, yêu ma rất nhiều, cao nhân cũng nhiều, hai bên đấu pháp với nhau trước trận chiến, huyền diệu khó mà giải thích được, nhưng đó đã là chuyện ngày xưa.
Một hai năm trước, hầu như đều không xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, khó tránh khỏi cảm thấy hốt hoảng. ...
Quân đội Tái Bắc, bên trong doanh trướng.
Hữu Lang Vương, các vị thống lĩnh bộ hạ và những tên võ tướng, mưu thần quan trọng đều ở bên trong, mặc dù trên bàn có rượu thịt nhưng không ai chạm vào, mọi người đều đang chờ đợi.
Mặc dù những kẻ thần thông ở trong quân đội đều được gọi là "tướng quân", nhưng thực tế bọn chúng giống như hợp tác với nhau hơn, lúc cần dùng tới, bản thân phải cung kính phái người đi mời bọn hắn tới, người ta còn chưa chắc sẽ đồng ý. May mà cũng không cần cống nạp bao nhiêu lương thảo cho những kẻ này, hơn nữa chúng quả thật rất có bản lĩnh, đa phần chỉ cần đi mời, bọn chúng đều sẽ đồng ý. Chỉ là mức độ ra tay sẽ không giống nhau, Hữu Lang Vương cũng có thể yên tâm được.
Hôm nay, các vị "tướng quân" quyết định đi tìm người Đại Yến biết pháp thuật kia phân cao thấp một phen, báo thù cho Hùng tướng quân và Bá Lai tướng quân, bọn hắn cũng biết điều này nhưng cũng không hề khuyên can bọn chúng.
Thứ nhất là quân đội Tái Bắc vốn đã có truyền thống khiêu chiến trước trận, thứ hai là nếu các vị tướng quân này có thể đánh chết người Đại Yến kia cũng là một chuyện tốt, chỉ là các vị tướng quân kia ra trận thế nào, bọn hắn đều không thể quản được.
Nhiều nhất cũng chỉ là đưa ra vài ý kiến, đứng từ xa quan sát.
Không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng vó ngựa ở bên ngoài doanh trướng.
Một hán tử trẻ tuổi chạy nhanh như bay vào trong doanh trướng, trước cái nhìn chăm chú vội vàng của tất cả mọi người, hắn không dám nhiều lời, chỉ run rẩy nói.
"Bẩm quân thượng, Lang tướng quân đã bại trận tử vong!"
"Hả?"
Người trong doanh trướng lập tức vô cùng ngạc nhiên.
"Lang tướng quân đã bại trận?"
"Đúng vậy!"
"Lang tướng quân bại trận ra sao?"
Hữu Lang Vương với cơ thể khôi ngô lên tiếng hỏi.
"Không phải nói mặc dù người kia có người đá khổng lồ, nhưng Lang tướng quân cũng có đội quân hàng trăm con sói, có thể bao vây cự nhân nghiền nát hắn ư? Hơn nữa Lang tướng quân còn có bản lĩnh đi nhanh như gió, sao hắn có thể bị đánh chết được?"
"Không biết người nọ đã sử dụng pháp thuật gì, giống như một cơn gió, toàn bộ đàn sói của Lang tướng quân đều bị tiêu diệt, sau đó trời lại giáng sấm sét, đánh chết Lang tướng quân ngay tại chỗ."
"Người nọ vậy mà lợi hại như thế ư?"
Hữu Lang Vương không khỏi trợn tròn mắt.
Người thảo nguyên tôn sùng bầy sói, Lang tướng quân chính là nhân vật được rất nhiều con sói khác ở trong quân đội sùng bái, hắn cũng là một trong những vị tướng quân ở trong quân đội có thể nói chuyện được với triều đình. Còn những tướng quân khác, có kẻ thậm chí gần như hoàn toàn không thể giao tiếp với con người, chỉ thích sống một mình, dường như có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng dường như lại không nghe hiểu.
Bọn hắn cùng lắm cũng chỉ nghĩ tới việc Lang tướng quân sẽ thua, nào nghĩ tới việc Lang tướng quân đến chạy cũng không chạy thoát.
"Điều này..."
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Lúc này, quân sư được tín nhiệm nhất trong trướng suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Người này rất có bản lĩnh, điều quan trọng nhất là các vị tướng quân không hề biết gì về hắn, nhưng hắn lại biết rất rõ về các vị tướng quân, điều này không công bằng. Hãy mau chóng phái người đi khuyên các vị tướng quân chớ nên đấu với hắn trong hôm nay, mà hãy chọn ngày khác để đấu với hắn, phải chú ý, cẩn thận chút, đúng rồi, nói chuyện cũng phải uyển chuyển chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận