Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 829: Tiết Kiệm

Mùng 1 tháng giêng, đường phố quả thực náo nhiệt, loại náo nhiệt này không hề gì quan gì tới hoa lệ, nó là sự tích luỹ ngược của cả năm hiu quạnh, ít nhất điều này cũng sẽ kéo dài thêm vài mùng sau đó nữa.
Trừ ngày lập xuân, đạo sĩ có thể cảm ngộ được linh vật của đêm lập xuân ra, bình thường hắn không hề tu hành gì, chỉ dành thời gian và công sức cho việc nghiên cứu ẩm thực, lúc rảnh rỗi sẽ ra khỏi thành đi dạo, đi nhà bên cạnh nghe kể chuyện. Mấy ngày trước, hầu như mỗi ngày hắn đều gặp được một thiếu niên tên là Hứa Thu An, chỉ là khi đạo sĩ gọi hắn tới ngồi chung, hắn lại không chịu, mấy ngày sau, có lẽ lại bắt đầu làm việc nên Tống Du cũng không gặp lại hắn.
Việc kinh doanh của khách điếm dần dần tốt lên.
Tống Du đã ở lại đây 1 tháng.
Thời tiết đã ấm áp hơn nhiều, tuy nhiên tuyết ở ngoài thành vẫn chưa tan.
Tống Du tuân thủ quan niệm "tiền mang theo đều là tiền mồ hôi nước mắt của Tam Hoa nương nương, phải tiêu tiết kiệm", hắn thương lượng với chủ khách điếm rằng hắn sẽ tiếp tục ở lại đây đến khi nào tuyết ở ngoài thành tan ra. Giá tiền thuê phòng sẽ tính theo giá tháng, tuy nhiên hắn chỉ trả theo số ngày hắn ở lại, như vậy sẽ rẻ hơn phần nào.
Chủ khách điếm là người thành thực liền đồng ý với hắn.
Chỉ là trong suốt khoảng thời gian này, vị tiên sinh kia khiến cho chủ khách điếm vừa lo lắng, vừa nghi ngờ.
Lo lắng là bởi vì từ sau hôm 30 tết, không ngừng có người tới hỏi thăm ngày đó trong điếm nấu món gì, có thể ăn được ở trong điếm hay không, mặc dù ngày đó, vị tiên sinh kia đã om thịt hai lần, nhưng ai mà biết được nồi nước om đó có thể dùng lại được hay không? Hắn muốn học lén cũng không có cơ hội, nên trong lòng mới nóng như lửa đốt.
Sau có lại có mấy lần hương thơm toả ra trong đêm nữa, có một lầm chủ khách điếm thắp lồng đèn, tìm kiếm một lượt khắp trước sau phòng đều không tìm ra nơi phát ra mùi thơm đó, không khỏi vô cùng nghi ngờ.
May mà sau mỗi lần hương thơm toả ra trong đêm, nước om trong nồi lại vơi đi một chút, ngấn nước rõ ràng đã hạ xuống. Nhưng mãi cho tới bây giờ, không dễ dàng gì nước om mới sắp dùng hết, còn vì tiên sinh kia hình như cũng sắp rời đi, không biết có thể nhìn thấy hắn phối nguyên liệu nấu nước om một lần nữa hay không.
Chủ khách điếm sao có thể không vội được?
Nhưng hắn vẫn còn một điểm nghi ngờ...
Lúc đầu, ngày đầu tiên vị tiên sinh đó ở lại đây, hắn có nói mình có hai người bạn ở trong thành này, mấy ngày nay cũng chủ khách điếm cũng từng gặp hai người này. Một người là một tiểu nữ đồng vô cùng xinh đẹp, người còn lại là một thiếu niên lang cũng rất thanh tú, dáng vẻ không giống người phàm. Thời gian lâu dẫn, hắn còn phát hiện ra hai người này chỉ đi vào mà không đi ra, cũng thường xuyên nhìn thấy bọn hắn đi ra nhưng không thấy đi vào.
Đồng thời khi vị tiên sinh đó ra ngoài, thường sẽ có một con mèo Tam Hoa và một con chim én dường như cũng bay theo sau.
Buổi tối, chủ khách điếm thường trò chuyện với thê tử điều này.
Cũng từng nhỏ giọng nói với người thân họ hàng của mình.
Chỉ biết vị tiên sinh kia không hề tầm thường, có lẽ là một vị cao nhân tu hành có bản lĩnh không nhỏ.
Dần dần đã tới đầu tháng 2.
Đạo sĩ bước ra khỏi khách điếm, bên trái có một tiểu nữ đồng đi theo hắn, nó mắc một bộ y phục ba màu, bên phải là một thiếu niên mặc y phục màu đen trắng.
"Tiên sinh là ra ngoài à?"
Chủ khách điếm chào hỏi hắn, ánh mắt không khỏi nhìn ra sau lưng hắn.
"Đúng vậy."
"Định đi đâu?"
"Ra ngoài thành đi dạo, mấy ngày nay hình như tuyết bắt đầu tan, đi ra ngoài bờ sông."
Tống Du cười với hắn.
"Có lẽ mấy ngày nữa phải nói lời cáo từ với ông chủ rồi."
"Tháng 2 này, băng trên sông vô cùng bất ổn, tiên sinh phải thật cẩn thận, hàng năm đều có người rơi xuống."
"Đa tạ đã nhắc nhở."
Đạo sĩ cảm ta hắn, sau đó đi ra ngoài.
Chủ khách điếm vẫn nhìn chằm chằm bọn hắn.
Chỉ là hắn vô cho rằng ánh mắt của mình rất kín đáo, đoán rằng sẽ không bị phát hiện, thế nhưng tiểu nữ đồng đeo hà bao trên người đi bên cạnh đạo sĩ thỉnh thoảng lại quay đầu lại, cũng tò mò liếc nhìn hắn. Mấy người thân họ hàng của hắn đều nói rằng chỉ e tiểu nữ đồng này là do con mèo biến thành, chủ khách điếm chỉ đành cuống quýt thu hồi ánh mắt lại, bình tĩnh làm như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác.
Đạo sĩ ra khỏi thành, đi tới bờ sông.
Ngoài thành có một con sông, tên là sông Mặc Thủy, chính là Mặc Trúc trong huyện Mặc Trúc, nghe nói nếu uống nước ở sông Mặc Trúc này mới có thể có màu sắc như ngọc đen.
Mỗi khi tới mùa đông, mặt sông đều sẽ đóng băng.
Suốt mùa đông đều có thể đi lại trên đó.
Chỉ là mùa xuân chỉ mới tới 1 tháng, mặt băng đã im hơi lặng tiếng trở nên mỏng đi, vô cùng nguy hiểm.
Ba bóng người rất nhanh đã đi lên mặt sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận