Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 235: Vân Đỉnh

Hộ vệ bên cạnh nhìn cũng ngây người.
Dần dần, thân hình hắn cũng mờ đi trong mây mù, có thể nhìn thoáng thấy hắn dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ một cái, gió núi thổi một trận sương mù là hoàn toàn không thấy được.
"Chúng ta..."
Trái tim Thôi Nam Khê bắt đầu đánh trống.
Cứ tưởng đối phương giống như mình, như vậy thì có thể mượn thái độ ung dung và dũng khí của đối phương để khích lệ bản thân. Nhưng bây giờ phát hiện, đối phương là người có bản lĩnh cao cường. Nếu sống chết kinh hoàng trong mắt đối phương chỉ là chuyện bình thường, vì vậy dũng khí và sự ung dung vừa rồi mượn của họ cũng biến mất.
Vị tiên sinh kia không ngã chết cũng vì có khả năng này.
Mình thì sao?
Thắt lưng này cũng không bảo vệ được bao nhiêu.
Thôi Nam Khê lại bắt đắn đo về việc có nên nghĩ tới đường lui không.
Vất vả lắm mới đi được đến đây, chẳng lẽ lại trở về? Cảnh Tầm Tiên Lộ mà mình đã tưởng tượng rất lâu, chẳng lẽ lại bị cắt đứt giống như những kẻ phàm phu tục tử khác? Vậy thì mình có gì khác họ?
Không trở về, ngã chết thì không phải không được biết gì hết sao?
"Vù vù..."
Gió lại bắt đầu thổi, dây sắt lại dao động.
"Quan nhân..."
Hộ vệ bên cạnh cẩn thận hỏi:
"Chúng ta..."
Đúng là buồn cười, rõ ràng trong lòng rối như tơ vò, không thể gỡ rối, nhưng người bên cạnh hỏi như vậy lại không hề do dự, liền khoát tay nói:
"Ta lên trước!"
Chỉ là lời nói lúc cắn răng mà thôi.
Trong lòng nhớ tới lúc bạn bè nghe tới việc mình đến núi Vân Đỉnh, bạn bè ở bên cạnh nói...
Người hèn nhát do dựu thì không thể tìm tiên.
Nói thẳng ra, không phải chỉ là không thể tìm tiên sao?
Có rất nhiều chuyện không thể làm được!...
Đi qua vách đá, chính là đỉnh núi Vân Đỉnh.
Bên này không có nhiều bùn đất, toàn bộ đỉnh núi gần như lộ ra ngoài chỉ có đá, chỉ có cỏ dại quật cường nhất, cây tùng thanh cao nhất, mới có thể sinh trưởng ở trong kẽ đá.
Sương mù thì như chỉ tồn tại ở giữa vách đá, qua vách đá, là một khoảng thoáng đãng.
Toàn bộ đỉnh núi Vân Đỉnh gần ngay trước mắt.
Gió rét gào thét, truyền tới cái lạnh thấu xương.
Tống Du ngồi xếp bằng ở mặt đất, an tĩnh chờ đợi.
Tam Hoa Miêu thì ở bên cạnh cố gắng liếm lông.
Trong sương thoáng loáng truyền tới tiếng lắc lư, có lúc còn truyền tới tiếng hét, chỉ có lúc này, mới có thể làm cho Tam Hoa Miêu tạm thời dừng lại động tác liếm lông, rướn cổ lên nhìn về phía sương mù, không biết ở bên đó có người ngã xuống hay chỉ bị dọa sợ hét lên.
Hy vọng là té xuống, như vậy sẽ thú vị hơn một chút.
Vừa hy vọng không té xuống, còn sống cũng đỡ hơn chút.
Ôi thật là rắc rối.
Trong sương mù dần dần lộ ra bóng người.
Hai bóng người một trước một sau, trên người quấn sợi giây, một đầu dây quấn trên sợi dây sắt, cả người treo ngược trên sợi dây, dùng cả tay chân, từ từ bò tới.
Mỗi lần sợi dây sắt lay động, sẽ truyền tới tiếng kêu.
Thôi Nam Khê lại trượt tay nhiều lần, nếu không phải có thắt lưng, đã sớm tan xương nát thịt.
Hai người cuối cùng cũng bò tới.
Thôi Nam Khê không chỉ mệt đến mức thở hồng hộc, mà còn bị dọa sợ hồn phi phách tán, sau khi đi qua dây sắt chỉ biết trợn mắt há miệng thở hồng hộc, sắc mặt phờ phạc, không còn sức bò lên đất. Ôm dây sắt nghỉ ngơi một hồi, thấy Tống Du đi qua được vách đá không hề có ý muống íup mình, lúc này mới xốc tinh thần, cắn răng leo lên, cởi thắt lưng ra.
Luống cuống tay chân lăn một vòng, cách vách đá chỉ một khoảng!
Ngồi thẳng lên đất, người thuận thế ngã gục, khi nằm xuống, trong mắt chứa một khoảng trời.
Không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì.
Chỉ chốc lát sau, cuối cùng hắn bật cười.
Mới đầu chỉ nhếch môi, sau đó dần dần thành tiếng, tiếng cười trở nên lớn hơn, ở vang vọng trên núi Vân Đỉnh.
"Ha ha ha..."
"Biết người là trí, biết mình là minh, chinh phục người khác là mạnh mẽ, tự thắng mình là kiên cường."
Bên cạnh truyền tới tiếng đạo nhân:
"Chúc mừng túc hạ."
"Cảm ơn tiên sinh..."
"Không liên quan đến ta. Sau khi đi qua được sợi dây, dũng khí còn lại trong lòng túc hạ, mỗi một phần đều thuộc về bản thân."
Tống Du nói:
"Có thể vượt qua sợi dây này, đời người còn hà chi lận đận?"
"Vậy ngươi nói ta có thể tìm được thần tiên không?"
"Có khả năng."
"Vậy nếu ta trở về là viết một bài văn dài, có thể truyền lưu thiên cổ?"
"Có lẽ."
"Ha ha ha ha..."
Thôi đại quan nhân tiếp tục ngửa đầu cười to.
Tống Du cũng mỉm cười theo.
Không bao lâu, tiếng cười hơi ngừng, quan nhân xoay mình bò dậy, ngẩng đầu nhìn về phía núi Vân Đỉnh.
"Tiên sinh, mời!"
"Mời..."
Ba người một mèo, leo lên núi.
Giờ đã không còn đường thoát.
Hơn nữa núi này vô cùng dốc, lại trơ trụi, bề ngoài mượt mà, nói là núi nhưng giống một viên đá to hơn, bề ngoài thì phơi ra màu vàng nhàn nhạt, giống như là một ngon núi đá với nét mực mờ trong tranh sơn thủy.
Ở trên núi như vậy, Tống Du vẫn có thể đi bình thường, những người còn lại phải dùng hết tay chân, hơn nữa phải hao tốn sức lực mới tìm được đường trèo lên, nếu không cẩn thận, đỉnh đầu thẳng đứng, đến lúc đó không bò lên nổi, lại không thể xuống được, mới là bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận