Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 179: Nếu Không Linh...

"Đại thần khó cầu, không tìm được. Dã thần không đáng tin cậy, có nguy hiểm, cũng không tìm thấy. Những tiểu thần đa số là tượng rỗng, cũng vô dụng. Tốt nhất là tìm thần địa phương chỉ nổi danh ở một huyện, từng được triều đình phong thưởng."
Tống Du nói với lão tiên sinh:
"Ở huyện Linh Tuyền chúng ta có một vị tiên sinh làm như vậy, xây một miếu nhỏ ở trong thôn cho vị thần này, không cần quá lớn, cao ba thước là được, mỗi khi lễ tết thì gọi thôn dân đi vái lạy, cách vài ba năm là vị tiên sinh đó lại đi thắp một nén nhang, mỗi lần nói mấy câu sẽ quen mặt, lần sau có việc sẽ do hắn đi cầu, dễ dàng hơn so với thôn dân bình thường rất nhiều."
"Cách này..."
"Cách này phải tốn chút công sức, nhưng cũng có chỗ tốt. Sau khi tu dưỡng tốt, dù cho mỗi lần bị mất hồn hoặc gặp ma quỷ hoặc trong nhà có tà vật, không cần làm gì khác, chỉ cần đến miếu dâng hương, chờ thần hiển linh, lập tức có thể trị."
Tống Du ngừng lại:
"Mà nếu không linh..."
"Không linh thì sao?"
"Thôn dân trồng trọt không dễ dàng, sao có thể hương khói cho nhàn thần?"
Tống Du cười tủm tỉm nói:
"Những chuyện như vậy nên nói rõ cho Thần Quân lão gia, nghĩ đến Thần Quân lão gia cũng sẽ lý giải."
"Nếu vẫn không linh thì sao?"
"Cho hắn một nện."
Thuận miệng nói một câu đầy khí phách.
Chủ nhà nghe được nhất thời cảm thấy kinh sợ.
Lão tiên sinh cũng hít một hơi thật sâu, đôi mắt trợn tròn, rồi vuốt râu, rơi vào trầm tư. ...
Tống Du đã đứng ở cửa, mang túi xách đặt trên lưng ngựa, xoay người nói tạm biệt những người phía sau:
"Đa tạ chủ nhà nhiệt tình chiêu đãi, cũng đa tạ tiên sinh thông báo tình huống đường tiếp theo, tại hạ cáo từ."
"Sao phải cảm ơn! Nhờ có tiên sinh mới bảo vệ được đứa con nhà tôi, trong nhà cũng nghèo, không có nhiều tiền tài, chỉ có vài đồng lẻ coi như một chút tâm ý, mời tiên sinh mua nước uống trên đường."
Chủ nhà lấy ra một xâu đồng tiền nhỏ, đi theo hắn, vừa quẫn bách lại ngại ngùng:
"Tiên sinh không chê ít là được."
"Túc hạ đã mời lão tiên sinh, nhưng cũng chỉ là đi ngang qua ngẫu nhiên gặp, dệt hoa trên gấm, làm một việc, làm sao có thể lấy tiền hai lần?"
Đương nhiên Tống Du thấy vẻ không nỡ trên gương mặt chủ nhà, mà Tống Du lúc này khác với Tống Du lúc ăn cơm hôm qua, dứt khoát từ chối, thản nhiên dứt khoát từ chối nhưng cũng không nói gì thêm:
"Xin hãy thu lại."
"Tiên sinh nhận lấy đi."
"..."
Lúc hắn từ chối, giọng nói của lão tiên sinh ở bên cạnh vang lên:
"Tiểu lão nhân cũng cảm tạ tiểu tiên sinh chỉ điểm."
"Không thể gọi như vậy, không dám nhận."
Lão tiên sinh nói ra câu này cũng thật đúng lúc.
Tống Du tránh được phiền phức, chủ nhà cũng thuận thế thu tay lại, sự chú ý bị di dời đi, cũng giảm bớt sự ngượng ngùng.
Trong lòng chủ nhà vừa ngại vừa vui, vô cùng mâu thuẫn, chỉ là không biểu hiện rõ ràng trên mặt, ông đi theo Tống Du ra ngoài, vừa đi vừa ân cần nói chuyện:
"Tiên sinh vẫn đến huyện Tường Nhạc sao?"
"Đã đi tới đây rồi, lười vòng lại lắm."
"Nhưng chỗ kia hàng trăm dặm đều không có người ở."
"Không sợ."
Tống Du chống gậy trúc, xoay người cười nói:
"Hai vị dừng ở đây thôi, không cần đi xa."
Quả nhiên hai người kia dừng bước.
Hai bên trịnh trọng hành lễ, coi như là lời tạm biệt chính thức. Lúc này, Tống Du mới quay người rời đi, đi dọc theo con đường nhỏ này xuyên qua thôn làng.
Không nhanh không chậm, vừa đi vừa nhìn. Phong cảnh cổ xưa của thôn làng thực sự rất đẹp.
Phong cách nhà cửa ở đây chủ yếu là tường đất, có một số nhà là mái tranh, một số nhà thì mái ngói, tuy cuộc sống không tốt, đường đi tắc nghẽn, mua bán bất tiện, mỗi gia đình đều trồng rất nhiều cây ăn quả xung quanh nhà, cố gắng khiến cho cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Lúc này, mùa xuân vừa đến, hoa đào, hoa mận, hoa lê đua nhau nở rộ, giống như đang tranh nhau xem ai nở đẹp hơn, giữa ngôi làng cổ lính, những bông hoa hồng đỏ trắng nở ra trên từng cây, hết lần này đến lần khác trên tông màu xám xịt, tươi sáng nổi bật như thế, có lẽ trong mắt văn nhân hay dân chúng nghèo khổ trên núi, vẫn gọi là đẹp?
Chỉ là văn nhân có thể làm một bài thơ, người dân trên núi thì đành cười nói một tiếng nhàn hạ.
Văn chương có thể phân cao thấp nhưng cảm xúc đều giống nhau.
Đúng lúc đêm qua có mưa nhỏ, rất nhiều cánh hoa rơi xuống.
Có cái rơi trên đường đá, có cái rơi xuống bậc thềm đá xanh, có cái lại rơi trên nóc nhà ai đó, rơi kín một khoảng, thậm chí lúc đi qua còn không nỡ lòng giẫm lên.
Vẻ đẹp thuần khiết sẽ đập tan mọi khinh miệt, không quan trọng ngươi đến từ đâu, lúc này trong lòng ngươi chỉ còn sự cảm kích và ngưỡng mộ.
Trúc phượng mang hài khinh thắng mã*.
*Câu thơ trong "Định phong ba" - Hoàng Châu, năm Nguyên Phong thứ năm 1082
Đi thêm một đoạn đường nữa thì sao?
Rời khỏi thôn, Tống Du nhanh chân bước về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận