Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 389: Đền Bù

Két một tiếng, cửa phòng mở ra.
Đứng ở cửa chính là vị quản gia hôm qua, hình như họ Lưu.
"Lưu quản gia."
Đạo sĩ mỉm cười hành lễ.
"Tại hạ xin phép tới đón mèo nhà mình về."
"Tiên sinh đến rồi..."
"Không biết đêm qua mèo nhà ta bắt chuột ra sao?"
"Mèo của tiên sinh thật sự là mèo thần."
Lưu quản gia đáp lại, gương mặt lại lộ ra vẻ khó xử cùng áy náy.
"Nhưng có điều tiểu nhân có lời muốn nói với tiên sinh."
"Vậy sao?"
Vị đạo sĩ không chút hoang mang, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lang Quân nhà ta là một người yêu mèo. Đêm qua vừa thấy mèo của tiên sinh, ngài liền thích vô cùng. Chẳng hay vị tiên sinh đây có thể để lại mèo hay không?"
Lưu quản gia vừa dứt câu hỏi, lại nói tiếp:
"Tiên sinh, xin yên tâm, lang quân nhà ta tuyệt đối không phải người bắt ép người khác từ bỏ đi niềm vui của mình, ngài tình nguyện bỏ ra năm trăm lượng bạc để mua con mòe này của tiên sinh, cẳng hay ý tiên sinh như thế nào?"
Vị đạo sĩ vẫn đứng ở cửa, quan sát kỳ càng.
"Tại hạ e là không được."
Lưu quản gia nói với hắn:
"Tiên sinh nên biết, năm trăm lượng bạc dù ở Trường Kinh cũng là giá trên trời, bổng lộc của tri huyện mười năm cũng không có cao như vậy!"
"Túc hạ có điều không biết, tại hạ cùng Tam Hoa nương nương cũng không phải là quan hệ phụ thuộc, là kiểu bằng hữu kết giao cùng chu du thiên hạ, sao có thể nói bán là bán được?"
Vị đạo sĩ không rời mắt khỏi quản gia, nói tiếp:
"Dưới chân thiên tử, dù là phủ Thái Úy, thì cũng không chuyện ép mua ép bán như vậy được."
"Kỳ thực là như vậy."
Sự khó xử và áy náy trên mặt Lưu quản gia càng thêm nặng nề, còn thêm vài phần xấu hổ:
"Vậy thì tiểu nhân cũng không dám giấu tiên sinh nữa, kỳ thật tiểu nhân đã nói dối tiên sinh, sự thật không phải như vậy."
"Xin ông cứ nói."
Lưu quản gia cảm giác đạo sĩ này không hoảng hốt chút nào, hoàn toàn không có chút vội vàng. Cặp mắt kia giống như muốn nhìn thấu người đối diện, ông ta cảm thấy nôn nao. Nhưng ông ta vẫn nói như bình thường:
"Đêm qua, Lang Quân nhà ta thấy mèo nhà tiên sinh thật sự rất thích, nhất thời liền muốn vuốt ve nó một chút, nhưng nó không chịu. Lang Quân tuổi trẻ tính khí nóng nảy, nhất thời tức giận, nhất định phải sờ được vào người mèo của tiên sinh. Ngài liền hạ lệnh cho hạ nhân trong nhà cùng đi bắt nó. Thế nhưng mèo nhà tiên sinh thật sự rất nhanh nhạy, nhiều người như vậy lại không bắt được nó, sau đó bị chọc đến tức giận, nó liền nhảy lên tường rồi đi ra ngoài."
"Sau đó thì sao?"
"Tiểu nhân đuổi theo ra cửa, không biết tại sao, một ánh sáng vụt qua, trong chớp mắt mèo nhà tiên sinh đã không thấy đâu."
Lưu quản gia dừng một chút.
"Tiểu nhân lúc ấy rất kinh hãi, sau đó trấn tĩnh suy nghĩ một chút, hẳn là mèo thần nhà tiên sinh đã có linh tính, mới vừa rời khỏi tu viện liền bị vị cao nhân hoặc thần tiên nào đi ngang qua phát hiện, mang đi mất."
Lưu quản gia nói xong lập tức xấu hổ hành lễ:
"Lang Quân nhà ta trong lòng cũng rất băn khoăn, lúc này mới nghĩ lấy nhiều chút tiền bồi thường tiên sinh, nếu tiên sinh chê ít, tiểu nhân nhất định đem chuyện này nói lại với ngài. Lang Quân nhà ta hào phóng, lại cho trước sinh mấy trăm lượng bạc, không biết ý tiên sinh thì như thế nào?"
"Chuyện này thì..."
Tống Du nhìn mấy người phía sau quản gia.
Vẻ mặt họ vẫn có phần ngạc nhiên nhưng lại có phần kính phục.
Bản thân Tống Du cũng có vài phần kính nể.
Bởi vì dù là nói dối, vị quản gia này cũng không nhắc đến chuyện Tam Hoa cào Lang Quân khiến hắn bị thương, vì vậy mới làm hắn ta tức giận. Ngược lại lại đẩy một phần lỗi cho Lang Quân nhà hắn, quả thật có lạ lùng.
"Thật xin lỗi tiên sinh, tiểu nhân sẽ đền bù cho ngài."
Lưu quản gia nói xong liên tục khom người, lại lặng lẽ liếc về phía Tống Du.
"Không biết tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Tam Hoa nương nương ở đâu, tại hạ muốn đi xem thử."
"Chuyện này..."
"Không được sao?"
"Tiểu nhân cũng muốn dẫn tiên sinh đi. Nhưng nơi đây dù sao cũng là phủ đệ Thái Úy, lẽ nào lại có chuyện tùy tiện cho người khác ra vào?"
Lưu quản gia lộ vẻ khó xử.
"Huống chi Thái Úy nhà ta tuổi tác đã cao, lại mắc trọng bệnh, đại phu nói tốt nhất đừng làm kinh động đến ngài. Trước đó, đừng nói tiên sinh, ngay cả cấm quân đến điều tra yêu quái, bệ hạ cũng cố ý hạ lệnh, đổi người khác đến phủ Thái Úy ta kiểm tra."
"Túc hạ còn có lời nói dối nào khác không?"
"Không biết tiên sinh đây là có ý gì?"
"Mèo nhà ta tuy rằng cư xử ôn nhu, nhưng dù sao cũng vừa đắc đạo, nếu túc hạ chọc giận nàng, những người bên trong đó chưa chắc đã khống chế được đâu."
Tống Du thản nhiên nói với Lưu quản gia.
"Kính xin túc hạ cho ta vào trong để đón Tam Hoa nương nương để tránh mọi chuyện phiền phức khác có thể xảy ra."
"..."
Quản gia lặng yên một hồi.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới từ lúc bước vào trong đến giờ, thần sắc của vị đạo sĩ này lúc này mới phục hồi trở lại. Có vẻ như vốn dĩ hắn biết tất cả, một chút vội vã hay hoảng sợ cũng không có. Hơn nữa vị đạo sĩ này còn đặc biệt đứng tại đây xem hắn nói dối ra sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận