Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 1016: Không Thể Thương Tổn

"Phù..."
Bên trong hỏa ngục, ngọn lửa dâng trào, ánh lửa tụ tập lại, sáng tới chói mắt, hơn xa lần trước.
Ngọn lửa lại tiếp tục di chuyển trong núi, tiếng gió phù phù vang lên.
Trong chớp mắt, hình bóng của đạo sĩ đã bị nhấn chìm.
Mặc dù ngọn lửa bao vây hắn lại, nhưng không thể làm tổn thương hắn chút nào.
Không chỉ không làm tổn thương tới hắn, ngay cả một góc đạo bào trên người hắn, và cả trượng trúc màu xanh biếc trên tay hắn cũng không có bất cứ thay đổi nào trong ngọn lửa.
Đạo sĩ từ từ đi tới rìa của hỏa ngực, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đảo mắt nhìn một vòng, sau đó cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Không chỉ ánh lửa trở nên dày đặc mà ngọn lửa cũng đã thay đổi.
Ngọn lửa trong hỏa ngực hiện giờ vô cùng đặc biệt, nó có linh tính và tác dụng độc đáo, nếu xét về tác dụng thiêu đốt âm hồn, có lẽ nó không mãnh liệt bằng phàm hoả, ít ra âm hồn bình thường vẫn e ngại phàm hoả, cho dù có là lão quỷ đã ở lại nhân gian nhiều năm. Nhưng ở bên trong ngọn lửa này, cho dù là quỷ mới cũng sẽ không tiêu tan hồn phách trong thời gian ngắn.
Ngọn lửa từ từ thiêu đốt, nướng cháy bọn chúng, thiêu chúng thành tro bụi, nhưng vẫn để lại vài thứ.
Dưới đáy toàn là âm hồn, chỉ e phải lên tới con số hàng vạn.
Tất cả đều đang giãy giụa, vặn vẹo bên trong ngọn lửa, kêu khóc cầu xin tha mạng.
"Á!!!"
"Đau quá..."
"Tiểu nhân biết sai rồi! Tha mạng cho tiểu nhân đi!"
"Tiểu nhân chỉ lỡ tay đả thương con người, đã chịu cực hình, hối cải làm con người mới từ lâu..."
"Á á..."
Đây là sự đau đớn ở tận trong linh hồn.
Đương nhiên cũng là tiếng khóc đi sâu vào linh hồn.
Tống Du im lặng, chĩa trượng trúc xuống đất.
"Ầm..."
"Vù!"
Một luồng ánh sáng lập tức tán ra.
Ngọn lửa lập tức bị đè xuống đất như bị cơn gió thổi bay.
"Thu!"
Đạo sĩ phất tay.
Tất cả ngọn lửa bên trong hoả ngục lập tức bùng lên, nhưng nó không dâng cao mà bay ra khỏi mặt đất, di chuyển về phía đạo sĩ, sau đó nó từ từ trở nên nhỏ đi, lúc đi tới trước mặt đạo sĩ, nó đã hội tụ thành một viên hoả châu có kích thước bằng trứng chim bồ câu, lơ lửng bên cạnh đạo sĩ.
Toàn bộ ánh sáng bên trong hoả ngục đều nhanh chóng trở nên tối tăm.
Thế nhưng nó vẫn không phải hoàn toàn chìm trong bóng tối, bởi vì ở tất cả vách tường trong hoả ngục đều được khắc những phù văn màu hồng kim dày đặc, ánh sáng tản ra từ chúng đủ để chiếu sáng toàn bộ hoả ngục.
"Á á á..."
Quý trên mặt đất vẫn đang kêu than.
Mặc dù ngọn lửa đã tắt, nhưng vết bỏng và sự đau đớn do ngọn lửa mang tới lại không mất đi nhanh như vậy, tất cả bọn chúng, kẻ đang lăn lộn trên mặt đất vẫn còn đang lăn lộn, kẻ đang gào khóc cũng vẫn đang gào khóc.
Chỉ là âm thanh đó đang từ từ yếu đi.
Những âm hồn ngẩng đầu nhìn sang.
Bọn chúng vốn cho rằng trừng phạt đã kết thúc, hoặc là quốc sư khai ân, chợt thấy ở đầu con đường có một đạo sĩ đang đứng.
"Chân nhân!"
"Tống tiên nhân!"
Lúc trước, Tống Du đã ở lại quỷ thành 7 ngày, có không ít con quỷ từng nhìn thấy hắn, để điều tra Nghiệp Sơn, hắn cũng hỏi thăm không ít con quỷ, có thể chính hắn cũng không nhớ ra những con quỷ này, nhưng những con quỷ này, cho dù chỉ gặp hắn lúc hắn đi ngang qua cũng đều có ấn tượng sâu sắc với hắn.
Bây giờ, có không ít con quỷ đều đang gọi tên của hắn.
"Tiên sinh cứu mạng!"
"Mong tiên nhân hãy cầu xin giúp chúng ta!"
"Chúng ta đã biết sai..."
Tống Du im lặng không nói lời nào, hắn đảo mắt liếc nhìn hoả ngục.
Bề mặt hoả ngục bằng phẳng, phần nóc hình tròn, xung quanh cũng là một vòng tròn, phía trên và dưới hẹp nhưng ở giữa lại rộng, con đường hắn đi tới nằm ở chính giữa, bây giờ xem ra, hoả ngục này thật sự giống một chiếc lò luyện đan.
Ở trên đỉnh đầu, dưới mặt đất và chính giữa, trừ pháp trận hoả ngục mà hắn nhìn thấy trước đó và pháp trận ngăn cản ra, còn được thêm vào một pháp trận mới phức tạp hơn nhiều so với những pháp trận cũ. Chỉ là động tĩnh vừa rồi của Đà Long quá lớn, đã tạo ra một vết rách ở một khu vực nhỏ không được gia cố phù văn ở bên trong, ngẫm lại cũng bởi vì vết rách này nên tiếng quỷ khóc mới có thể truyền ra ngoài.
"Phù..."
Tống Du thổi một hơi.
Một trận cuồng phong lập tức nổi lên bên trong hoả ngục.
Cuồng phong mạnh mẽ như thanh đao nhưng nó không làm tổn thương những âm hồn ở bên dưới, chỉ thổi dọc theo rìa hoả ngục.
Phù văn ở những nơi cơn gió đi qua đều bị thổi bay.
Lúc này, Tống Du mới nhìn xuống bên dưới, lời nói cũng rất đơn giản.
"Mọi người đừng sợ, tại hạ đã tới."
"Tiên nhân cứu mạng!"
"Chúng ta không đáng phải chịu tội như vậy..."
"Tiên nhân cứu mạng!"
Tất cả quỷ lập tức quỳ xuống cầu xin.
Chỉ là những câu nói bình thường, nhưng giọng nói của chúng rất bi thương, tình cảm chân thành, đương nhiên có thể cảm động lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận