Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 496: Trừ Tà Hàng Ma

"Tại hạ mỗi ngày đều thanh nhàn, không có chuyện tới quấy rầy."
"Nghe nói tiên sinh đã hạ bảng "Trừ tà hàng ma", đúng thật không ngờ tới rằng, vẫn có nhiều người mộ danh mà đến."
"Những người nghèo khổ, không còn cách nào khác, bọn họ không thể không đến, tại hạ cũng không thể mặc kệ."
Đạo sĩ cười nói:
"Nhưng số lượng người đến cũng không nhiều, thỉnh thoảng tiếp đãi họ, tranh thủ chút thanh nhàn, ngược lại còn có tác dụng trợ giúp việc tu hành."
"Vị vừa rồi cũng từng nhận ân đức của tiên sinh sao?"
Trần tướng quân quay đầu lại nhìn người bán hàng rong trung niên ngồi đang ở cửa.
"Chưa nói tới ân đức. Chẳng qua những người bày sạp bên đường này, ít nhiều cũng phải cho chủ tiệm cửa hàng một chút tiền thuê."
Tống Du bình tĩnh nói:
"Lúc tại hạ mới tới Trường Kinh, không hiểu những chuyện này, tiệm này cũng là tại hạ mua từ người khác, nên chưa từng biết đến qua số tiền này. Về sau khi tại hạ biết được, ta cũng không có thu, bọn họ thấy vậy mỗi tháng đều mang tặng cho tại hạ vài thứ tự mình trồng và nuôi được, có lúc tặng hai quả trứng gà, có lúc tại hạ đi ra ngoài mua cơm, có người tới tìm, bọn họ cũng giúp tại hạ thông báo cho khách."
"Hóa ra là lấy chân tâm đổi chân tâm."
"Tướng quân nói như vậy, không giống như tướng quân Trần Tử Nghị mà ta nghe được trong đám người kể chuyện."
"Người kể chuyện chỉ nói những gì thế nhân muốn nghe."
Trần tướng quân vẻ mặt lạnh nhạt như thường, lập tức cười cười:
"Nếu tiên sinh không thích những lời này, vậy Trần mỗ sẽ không nói nữa."
"Mời ngài dùng trà, là trà thô, mong ngài không chê."
"Xin đa tạ."
"Tướng quân tới chỗ tại hạ sớm như vậy, lại mang theo trọng lễ..."
Tống Du liếc lễ vật bên cạnh:
"Không biết có chuyện gì quan trọng hay sao?"
"Trọng lễ không thể gọi là trọng lễ, chỉ là ta tiện tay mang theo chút đồ, không đáng bao nhiêu, chỉ là chút lòng thành gọi là lễ tiết, mong có cơ hội được trò chuyện cùng tiên sinh."
Trần tướng quân nâng chén trà lên, một ngụm uống cạn, lúc này mới tiếp tục nói:
"Nhưng Trần mỗ cũng đã nói rằng thành tâm đến bái kiến tiên sinh, nhưng hôm nay tới thăm, quả thực cũng có một vài chuyện, muốn thỉnh giáo tiên sinh."
"Xin tướng quân cứ nói."
"Chẳng hay tiên sinh có biết giải mộng hay không?"
"Tại hạ quả thực không rõ."
"Không rõ sao?"
"Nhưng nếu tướng quân thường xuyên bị ác mộng, lại không thể tìm người hóa giải ở Trường Kinh, ngài cũng có thể nói cho tại hạ nghe thử một chút."
"..."
Trần tướng quân đành phải chắp tay, kể mọi chuyện với hắn.
Bệ hạ triệu hắn hồi kinh, lâu như vậy, đã không phái hắn làm chuyện gì, cũng không thả hắn về phương bắc, để hắn ở lại Trường Kinh chờ lệnh của người, sợ là Bệ hạ lúc này cũng có vài phần cảnh giác. Trần tướng quân đương nhiên không hề lo sợ, nhưng tục ngữ nói rất đúng, phu tiêu hành giả có thể vô vi gian, mà không thể khiến chó không sủa nữa. Ở vị trí của hắn lúc này, mỗi một câu chữ đều phải cẩn thận, chuyện gì cũng không thể dễ dàng tùy tiện nói ra bên ngoài.
Đặc biệt là những thứ vô cùng bí ẩn này.
Nếu như bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có những tin đồn thất thiệt, có thể thêu dệt thành rất nhiều các câu chuyện khác nhau.
Ở Trường Kinh, nhất định phải cẩn thận và cảnh giác, so với chiến trận quả thực không khác là mấy.
Trần tướng quân thở dài:
"Thực không giấu diếm tiên sinh, tại hạ từ lúc hồi kinh cho đến nay, thỉnh thoảng hay mơ thấy ác mộng, mộng giữa tràng cảnh đều kém không nhiều lắm, các cảnh trong mơ đều không khác nhau là bao, ta biết được tiên sinh không màng danh lợi, lúc này mới tới tìm tiên sinh thỉnh giáo."
" Tại hạ nhìn sắc mặt tướng quân, cảm giác không giống như là bị ác mộng quấy nhiễu."
"Trần mỗ từng ở trong quân địch xung sát ba ngày ba đêm, đánh thẳng hơn trăm dặm, không thấy mệt mỏi."
Trần tướng quân vẻ mặt bình tĩnh:
"Sau chiến tranh bỏ xuống tấm áo giáp, uống hai vò rượu, ăn nửa con dê, ngủ một ngày một đêm, sau khi tỉnh ngủ, lại hết thảy như thường. Mấy cơn ác mộng, bất quá chỉ thêm chút phiền lòng mà thôi."
"Ở bên bờ sông Lan Thủy?"
"Chính xác."
"Tướng quân dũng mãnh phi thường."
Đạo sĩ không kìm được lòng thán phúc, hắn chắp tay nói:
"Tại hạ từng nghe qua câu chuyện này, có người nói, tướng quân lúc đó là Kim linh quan nhập thể."
"Đó là tin đồn lưu truyền."
Đạo sĩ cười hai tiếng, lúc này mới quay lại câu chuyện:
"Không biết cứ bao lâu thì tướng quân gặp ác mộng?"
"Mới đầu nửa tháng cũng chưa đến một lần, đến mùa hè, mười ngày tám ngày lại gặp một lần, gần đây thì là ba đến năm ngày lại gặp lại."
"Nếu nói như vậy, hẳn là không giống giấc mơ bình thường."
"Trần mỗ cũng nghĩ như vậy."
"Không biết ngài thấy gì?"
"Lửa..."
Trần tướng quân nhíu mày, hồi tưởng lại một chút, mặt đã lộ vẻ không đành lòng: "Trên trời, dưới đất, tất cả đều là lửa, giống như là ở trong một cái lò lửa thật lớn, bên trong có rất nhiều người đang bị đốt, có bộ hạ cùng thân binh của ta từng vẫy tay cầu cứu ta, mỗi lần người đều không giống nhau, nhưng mỗi lần người ta đều biết, bọn họ từng ở bên cạnh ta xung phong hãm trận, thậm chí từng vì ta ngăn cản đao thương tiễn thạch..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận